Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 174 : Phong tỏa sân bay (1)

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


Đại sảnh của sân bay rất đông người đưa kẻ đón đủ mọi sắc tộc, màu da, đủ mọi cung bậc cảm xúc.



Liên Kiều và Kiều Trị cùng tiến vào đại sảnh, cô có chút không tự nhiên dáo dác nhìn xung quanh.



‘Sao vậy? Kiều Trị nhẹ giọng hỏi.



‘Không biết sao nữa, cứ cảm thấy là lạ!’ Cô vừa ăn khoai tây chiên vừa nói.



‘Là lạ? Tại sao nói vậy?’ Kiều Trị cũng bị cô làm cho ngơ ngác, hắn xốc xốc ba lô trên vai.



Liên Kiều nhún vai, ‘Nói không rõ, chỉ là … chỉ là giống như có người

đang quan sát chúng ta vậy, nhưng cũng có thể là do em nhạy cảm quá!’



‘Em đó, chính là quá hưng phấn thôi, một lát lên máy bay phải ngủ cho

thật ngon thì mới có tinh thần mà hưởng thụ chuyến du lịch này chứ!’



Kiều Trị cười cười nhìn cô gái nhỏ nhắn bên cạnh, trong mắt có chút thỏa mãn.



‘Ừm, chỉ sợ em hưng phấn quá không ngủ được thôi, học trưởng Kiều Trị, anh thường đi thám hiểm lắm sao?’



Liên Kiều tò mò nhìn hắn.



‘Đúng vậy, mỗi lần nghỉ hè anh về đây phụ giúp, sau đó thì bắt đầu đi du lịch thám hiểm!’ Kiều Trị câu lên một nụ cười, đôi mắt màu xanh cũng

tỏa sáng theo nụ cười đó.



‘Oa, học trưởng, anh thật giỏi, em thật hâm mộ anh!’ Cô sùng bái nhìn

hắn, màu tím trong đôi mắt phản chiếu dưới ánh mặt trời càng khiến cho

dung mạo cô xinh đẹp mê người.



‘Nha đầu ngốc, nếu em đã thích du lịch thám hiểm như vậy, sau này anh sẽ đưa em đi đến từng địa danh trên khắp thế giới!’ Kiều Trị nhấc tay,

thân ái vò đầu cô.



‘Ha ha, học trưởng Kiều Trị, anh thật tốt!’



Kiều Trị dừng bước xoay người lại nhìn cô, ánh mắt chân thành…



‘Em yêu, em là bạn gái của anh cho nên về sau em có thể gọi anh là Kiều

Trị hoặc là darling, từ bây giờ thay đổi cách xưng hô, được không?’



Liên Kiều rụt vai, ‘Người ta chưa quen mà!’



‘Em yêu, em phải làm quen dần với cuộc sống chung của hai chúng ta, với
‘Em yêu, em phải làm quen dần với cuộc sống chung của hai chúng ta, với

lại, không biết lúc nào thì anh có thể đến thăm ông nội được?’ Kiều Trị

chăm chú nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tình ý.



‘Thăm ông nội? Sao chúng ta lại phải đi thăm ông nội của anh?’ Liên Kiều cực kỳ tò mò nhìn hắn.



‘Thật là nha đầu ngốc, anh nói đây là ông nội em!’ Kiều Trị cúi đầu, nhìn cô không chớp mắt.



‘A!’



Liên Kiều sững sờ, tiếp đó ngơ ngác hỏi: ‘Anh… đến thăm ông nội em làm gì? Ông đâu có biết anh!’



Sao lại có nhiều người muốn đi thăm ông nội vậy chứ? Lạ thật!



‘Em nói đi?’



Kiều Trị không vội trả lời câu hỏi của cô, chỉ mỉm cười nhìn cô.



Liên Kiều suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, cô vẫn chưa hiểu ý tứ trong câu nói của hắn.



Kiều Trị duỗi ngón tay, sủng nịch giúp cô lau mảnh khoai vụn dính trên

miệng, nói nhỏ: ‘Bởi vì anh muốn em trở thành người phụ nữ bên cạnh

anh!’



Ánh mắt xanh lam mang đầy vẻ lãng mạn, tình tứ, nụ cười ấm áp như gió xuân.



Liên Kiều há hốc miệng, chân mày chau sát lại với nhau, cô đang cố gắng tiêu hóa hết những lời hắn nói.



‘Ha ha…’ Trong cổ họng Kiều Trị phát ra một tiếng cười dễ nghe, hắn vuốt nhẹ mặt cô, cảm nhận sự mềm mại từ đầu ngón tay, không kìm lòng được,

cúi xuống…



Cảm giác được gương mặt nam tính của người đàn ông càng lúc càng gần,

Liên Kiều quả thật bị hù đến giật mình, cô lùi lại một bước, mắt càng mở to…



Hắn muốn làm gì?



Kiều Trị không ngờ phản ứng của Liên Kiều lại mãnh liệt như vậy, hắn cười lắc đầu, kéo cô lại gần…



‘Sao tránh anh như tránh rắn độc vậy?’



‘Em…’ Liên Kiều cũng cảm thấy ban nãy mình cư xử như vậy có chút không lịch sự, trên mặt tràn đầy vẻ áy náy.
‘Em…’ Liên Kiều cũng cảm thấy ban nãy mình cư xử như vậy có chút không lịch sự, trên mặt tràn đầy vẻ áy náy.



‘Được rồi, chắc cũng đến giờ lên máy bay rồi, đi thôi!’ Kiều Trị nói

xong, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, tay đưa sang nắm lấy tay cô

dắt đi.



Ách…????



Liên Kiều sững sờ, cứ để người đàn ông phía trước kéo tay mình đi, hắn

vừa mới hôn mình, nhưng mà… lạ quá! Tim cô lại chẳng có chút rung động,

cũng không có cái loại cảm giác kỳ lạ kia.



So với lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước hôn mình, hình như không giống một chút nào.



‘Tiên sinh, đây là visa của ngài, xong rồi!’ Nhân viên phục vụ đưa phiếu lên máy bay cho Kiều Trị, sau đó nhìn về phía Liên Kiều…



‘Cô à, xin mời cô xuất trình visa, cám ơn!’



“Ờ” Liên Kiều lục túi, ‘Đây!’



Nhân viên phục vụ tươi cười đón lấy visa, nào ngờ vừa nhìn vào, ánh mắt liền có chút khác lạ, sau đó nhìn về phía cô…



‘Cô tên là Kuching?’



Liên Kiều gật đầu, rất không hiểu tại sao cô nhân viên này đã nhìn vào

tên mình trên visa lại còn phải hỏi lại, thật là phiền phức.



Vẻ mặt của nhân viên phục vụ có chút khác thường, nụ cười chuyên nghiệp

trên môi như đông cứng lại, sau đó cô ta nhấc điện thoại lên, nói nhỏ

vài tiếng, vừa nói vừa liếc sang Liên Kiều.



Liên Kiều chau mày, vì khoảng cách hơi xa, cô không thể nghe được cô

nhân viên phục vụ nói gì, nhưng mà trong lòng cái cảm giác kỳ lạ lúc có

lúc không ban đầu càng lúc càng rõ rệt.



Mà Kiều Trị cũng phát giác tình huống có chút khác thường, hắn đưa tay

gõ nhẹ lên bàn tiếp tân, lịch sự hỏi: ‘Xin hỏi thủ tục đã xong chưa?’



‘A, tiên sinh, ngài có thể vào rồi, nhưng cô này… tạm thời phải đợi một

chút!’ Nhân viên phục vụ đặt điện thoại xuống, cười có vẻ xin lỗi.



Kiều Trị nghe vậy, gương mặt anh tuấn cũng cau lại, ‘Sao lại có thể thế

được? Tôi và cố gái này là đi cùng nhau, làm gì có chuyện tôi vào được

còn cô ấy không vào được? Có vấn đề gì sao?’



Một tràng câu hỏi khiến cho nhân viên phục vụ không biết trả lời thế nào, cô ấp a ấp úng, xem ra có chút bối rối.



‘Này, visa của tôi có vấn đề gì sao? Vì sao không cho tôi vào? Làm lỡ

chuyến bay của tôi, cẩn thận tôi đi kiện các ngươi đó!’ Liên Kiều mất

kiên nhẫn vỗ vỗ lên bàn tiếp tân, cố ý dọa.



Nhân viên phục vụ nuốt một ngụm nước bọt, sau đó ánh mắt rời về phía sau hai người, cẩn trọng chỉ tay về phía đó, ‘Cô à, tôi thấy hay là cô hỏi

họ đi!’