Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 177 : Phi đao dọa người

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


Bỗng nhiên có một luồng khí lạnh từ đầu ngón chân xuyên thẳng lên đỉnh

đầu, cô gần như có thể cảm thấy mỗi một tế bào trong người cũng đang run rẩy.



Cô sợ! Trước giờ chưa từng sợ đến thế.



Cảnh tượng đó cô nghĩ mình chỉ có thể thấy trong những bộ phim không ngờ hôm nay lại được trông thấy tận mắt.



Thời gian – trong khoảnh khắc như đứng lại.



‘Nha đầu, lên xe!’



Người đàn ông đối diện vẫn cười hết sức “hiền hòa”, trong đáy mắt cũng

chỉ là nét ưu nhã, dịu dàng như chưa từng giận dữ qua, nhưng trong giọng nói thì không khó nhận ra sự uy nghiêm và đe dọa.



Hai chân Liên Kiều không ý thức run lên, cô miễn cưỡng nuốt một ngụm

nước bọt, xoay ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Kiều Trị đang đứng một bên,

lại phát hiện hắn sớm đã ngơ ngác đứng đó, một nỗi tuyệt vọng hoàn toàn

xâm chiếm lấy cô …



Dường như tia hy vọng cuối cùng cũng mất rồi?



Cô nắm chặt nắm tay, chết thì chết vậy!



‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, tôi không muốn về cùng anh!’ Cô ngẩng đầu, cường hãn nén lại nỗi sợ đang trào dâng trong lòng.



Mặt cô vừa bị hơi lạnh của phi đao lướt qua mà trở nên trắng bệch, nhưng đôi mắt màu tím vẫn không sờn, không sợ nhìn thẳng vào đôi mắt đen thăm thẳm kia, trong lòng đã hạ quyết tâm đối kháng đến cùng.



Nực cười, cô ít nhiều gì cũng là hậu nhân của hoàng thất Mã Lai, nếu như dễ dàng bị người ta hù dọa thậm chí là bị ép về há chẳng phải là bị

người ta cười đến rớt răng sao?



Mấy người vệ sĩ đứng sau lưng Hoàng Phủ Ngạn Tước ai nấy đều hớp một hơi khí lạnh, lúc Liên Kiều vừa nói dứt lời, bọn họ đều hướng ánh mắt

ngưỡng mộ về phía cô, chỉ là … trong ánh mắt đó, sự



Mấy người vệ sĩ đứng sau lưng Hoàng Phủ Ngạn Tước ai nấy đều hớp một hơi khí lạnh, lúc Liên Kiều vừa nói dứt lời, bọn họ đều hướng ánh mắt

ngưỡng mộ về phía cô, chỉ là… trong ánh mắt đó, sự lo lắng chiếm nhiều

hơn!



Không hổ là hậu nhân của hoàng thất Mã Lai trời không sợ đất không sợ,
“Hoàng Phủ tiên sinh…”



Anh ta cứ thế mang Liên Kiều đi sao?Vậy còn chuyến du lịch của hắn và cô thì thế nào?



Hoàng Phủ Ngạn Tước dừng bước, xoay người lịa không nói gì, ánh mắt lạnh lùng quét trên mặt hắn, trên môi khẽ câu lên một nụ cười châm chọc.



Kiều Trị há hốc miệng, một lúc lâu mới phát ra tiếng nói, “Cái đó… chuyến du lịch của tôi và Liên Kiều…”



“Hủy đi!”



Hoàng Phủ Ngạn Tước dứt khoát nói ra hai chữ, không phải là một câu nói thông thường mà là một mệnh lệnh.



Sau đó đẩy Liên Kiều vào trong xe trước rồi tự mình cũng ngồi vào.



Xe chạy như bay để lại một Kiều Trị ngơ ngác lên đường.



***



Trong xe Liên Kiều không ý thức cố gắng ngồi cách Hoàng Phủ Ngạn Tước

thật xa, dường như là vẫn chưa thoát khỏi sự kinh hoàng lúc nãy, lại

giống như đang cố ý trốn tránh hắn.



“Ngồi qua đây!”



Giọng nói của Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn hết sức tao nhã, vừa nói vừa

thưởng thức một hớp rượu, ngón taython dài chỉ chỉ phía bên cạnh mình.



Liên Kiều suy nghĩ một lúc, trong lòng muốn phản đối nhưng khi nhìn vào

mắt hắn, đành tự khuyên mình từ bỏ ý định, chỉ có thể rất không tình

nguyện ngồi dịch sang bên đó.



Tay Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa nhấc lên liền khiến Liên Kiều khẩn trương,

cô không ý thức định tránh khỏi nhưng thấy hắn có vẻ không vui chỉ đành

ngoan ngoãn ngồi tại chỗ.



Hơi ấm quen thuộc từ trong lòng bàn tay truyền đến từng sợi tóc, khi nãy phi đao xẹt qua làm tóc cô bị cắt không ít.