Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 20 : Bị cắn (3)

Ngày đăng: 17:41 19/04/20


Liên Kiều khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn nhìn người đàn ông đang áp sát lại mình, một luồng nhiệt nóng từ bàn tay anh xuyên thấu qua người cô, xuyên qua bộ đồng phục càng cảm nhận rõ hơn, nóng hơn nữa.



Nhìn vào đôi mắt anh Liên Kiều không khỏi thở dài, ah~ người đàn ông này thực đẹp giống như một thiên thần.



“Anh dạy tôi? Anh dạy tôi cái gì?” Cô kinh ngạc mà nhìn anh, trong lúc nhất thời không hiểu nổi hàm nghĩa trong lời anh nói.



Nụ cười nhạt dần lan tràn trên môi, ánh mắt sâu không lường được, môi mỏng khẽ động:



“Dạy cô —— làm thế nào để trở thành người đạt tiêu chuẩn!” Anh khẽ mở môi mỏng, trên mặt tràn ngập vẻ yêu mị của đàn ông thành đạt.



Đầu óc Liên Kiều càng mơ hồ, xoay như mòng mòng: “Còn cần phải học sao?”



Làm có cái gì khó không phải là xác định quan hệ là tốt rồi sao? Tuy rằng cô không có kinh nghiệm yêu đương cũng không có yêu qua người đàn ông nào. Nhưng cô chính là nghiên cứu sinh đó, cũng xem qua kinh nghiệm yêu đương của các đồng học là tốt rồi.



“Vậy cô nói thử xem, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?”



Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy bộ dáng gần như là ngu ngốc của cô, không khỏi cười ra tiếng hai tay khoanh trước ngực.



“Ừhm”



Liên Kiều theo bản năng mà liếm liếm bờ môi lại không biết hành động vô tâm vô phế như vậy đã khiến ánh mắt của Hoàng Phủ Ngạn Tước trở nên căng thẳng.



“Tôi biết!”



Cô một chút cũng không nhận ra sự khác thường của Hoàng Phủ Ngạn Tước còn cả ánh mắt rực lửa kia, hưng phấn nói:



“Hiện tại tôi có thể quang minh chính đại mà mang anh ra ngoài, anh giúp tôi bắt nạt cây đu đủ cái kia được không? Cô ta luôn lấy Hoàng Phủ Ngạn Tước ra để trêu tức tôi, mà cô ta cùng Hoàng Phủ Ngạn Tước chính là một dạng ngu ngốc như nhau, để xem cô ta có thể tới trình độ nào nữa.”



Một câu nói của Liên Kiều khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước suýt chút nữa thì hộc máu, nhưng trên mặt lại có một tia hứng thú:



“Đây là lý do của cô?”



“Ách?”



Khuôn mặt tuấn tú của anh đột nhiên phóng đại trước mặt cô, vẻ mặt bình tĩnh khiến Liên Kiều không khỏi hoảng hốt một phen, người đàn ông này~ ánh mắt quả thực quá sắc bén đi.



Bàn tay to chậm rãi ôm chặt lấy cô, khiến cả người cô gần anh hơn, tay còn lại rút ra véo véo hai má cô. Cảm giác mềm mịn như tơ này khiến anh không khống chế nổi muốn di chuyển ngón tay xuống dưới bờ môi anh đào hồng đỏ mê người, nhẹ nhàng giữ lấy.



Trải qua quá trình diuj dàng này bờ môi có chút ẩm ướt, mà cử chỉ vô tâm vô phế của cô khiến anh khắc sâu cảm giác này nếu hôn đi.
Ai ngờ Liên Kiều nghe vậy càng khóc hung hăng hơn, toàn bộ thân mình đều run rẩy.



Thấy thế Hoàng Phủ Ngạn Tước ngẩn ra… Câ ấy đang khóc?



Cảm giác tội ác trong lòng đột nhiên lại dâng lên, tại sao mình lại hà khác với một cô bé như vậy? Dù sao cũng là chính mình muốn trêu chọc người ta mà, cô ấy không có bất kì kinh nghiệm nào khẩn trương cùng sợ hãi cũng là điều bình thường.



Hoàng Phủ Ngạn Tước càng nghĩ càng cảm thấy mình xấu xa, nghe tiếng khóc của cô bỗng nhiên lòng anh co lại.



“Nha đầu thực xin lỗi, là tôi không tốt. Đừng khóc, nghe lời đi!!”



Anh nhẹ nhàng nắm lấy bả vai đang run rẩy của cô, lần đầu tiên anh phá lệ mà đối xử nhẹ nhàng với một người phụ nữ như vậy. không biết vì cái gì, chính là đơn thuần muốn như vậy.



“Anh, anh đều đáp ứng tôi, còn, còn quát người ta như vậy, còn khi dễ người ta ô ô Cung Quý Dương anh, anh không giữ lời Ô..Ô” —— Liên Kiều càng nói khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm ủy khuất vùi trong lòng bàn lên án hành vi xấu xa của anh.



“Được, được Cung Quý Dương là người xấu!” Hoàng Phủ Ngạn Tước thuân thế nói.



Cung Quý Dương, cái lỗ tai cậu ngàn vạn lần không cần nóng. Tôi hảo hảo khuyên nhủ cô bé này rồi nói sau. Trong lòng anh thầm nghĩ.



“Anh, anh cùng cây đu đủ cái kia một dạng, luôn muốn khi dễ ta.” Liên Kiều khóc lóc.



“Nào có? Yên tâm về sau tôi không bắt nạt cô nữa, đừng khóc!”



Hoàng Phủ Ngạn tước nhẫn nại mà không gào thét lên nữa. Có trời mới biết anh ghét nhất phụ nữ thích ăn vạ như thế này, đổi lại là trước kia thì anh sớm đã quay đầu mà đi rồi.



Không nghĩ bản thân mình lại có nhẫn nại chịu đựng cái nha đầu này.



Liên Kiều vẫn không ngẩng đầu lên tiếp tục khóc: “Anh gạt người, kia, kia cây đu đủ cái lại khi dễ tôi, anh, anh có thay tôi trút giận sao?”



“Đương nhiên tôi không phải cô. Về sau ai dám ại bắt nạt cô tôi liền thay cô ra mặt!”



Hoàng Phủ Ngạn Tước một lòng muốn gào thét thật to, cũng không có phát hiện chính mình đang từng bước rơi vào bẫy của cô.



“Thực sao? Anh không gạt tôi?”



“Thực!”



Hoàng Phủ Ngạn Tước dùng lời thề son sắt mà nói, cuối cùng nói thêm một câu: “Giống như cô nói một dạng, nếu tôi lừa cô tôi chính là Tiểu Cẩu…”