Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 210 : Gặp người có duyên (2)

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


Nhà xác



Nơi đây tràn ngập khí lạnh khiến cho người bình thường sợ hãi.



Trong một gian phòng trữ xác riêng biệt, khí lạnh xông ra từ bốn phía,

trên một chiếc bàn đặt thi thể, một thi thể sớm đã bị phủ một lớp màu

trắng.



Thi hàng!



Đứng xung quanh cái xác là bốn người đàn ông trong đó có một người mặc

áo khoác y tế màu trắng, rõ ràng là một bác sĩ pháp y, còn hai người

khác từ cách ăn mặc cho đến thần thái có thể dễ dàng nhận ra đây là hai

vệ sĩ, người cuối cùng thân hình cao lớn, khí chất như hạc giữa bầy gà,

trên thân mặc một bộ Tây Trang được may đo thủ công càng làm nổi bật

thân hình cũng như khí phách của hắn, ngũ quan như tạc nhìn rõ ra mười

phần anh khí khiến người khác không thể xem thường.



Ngoài ra bên cạnh hắn còn có một cô gái, cô gái này mi thanh mục tú, mày liễu môi hồng ánh mắt lúng liếng, đẹp không thể tả, cô gái xinh đẹp này mái tóc cắt ngắn, trên thân tuy là quần jean áo sơ mi nhưng không khó

nhận ra chiều cao cũng như thân hình quyến rũ của cô ta, cô ăn mặc như

thế lại toát lên một vẻ đẹp rất khác biệt.



‘Niếp tiên sinh, đây là người ngài muốn tìm …’



Vị pháp y cẩn trọng chỉ tay về phía cái xác, ánh mắt có chút sợ sệt nhìn người đàn ông cao lớn không nói không rằng ở trước mặt.



Tuy hắn không biết thân phận cũng như bối cảnh của người đàn ông này

nhưng chỉ cần nhìn thấy khí phách tỏa ra từ toàn thân của hắn cũng biết

người này, tuyệt đối không phải là một người tầm thường.



Huống gì sau lưng người đàn ông này lại là một đám vệ sĩ cũng lạnh lùng như băng.
lại là một xác thủ được baby-M rất nhiều tinh lực bồi dưỡng nên.



Giọng nói vừa lạnh lùng vừa máy móc khiến người ta không rét mà run.



Niếp Ngân nghe được giọng nói này, trên khóe môi ưu nhã câu lên một

đường cong, sau đó xoay người lại hướng về vị khách mới đến...



“Lãnh Thiên Dục, xem ra chúng ta vẫn rất có duyên! Ngay cả hai cái xác này cũng có thể nối lại quan hệ giữa hai chúng ta!”



Đứng ở cửa phòng đúng là Lãnh Thiên Dục, hắn vẫn cương nghị, không nói

không rằng như xưa, trên mặt luôn bao phủ một nét lạnh lùng khiến người

khác không dám tiếp cận, sau lưng hắn là Thượng Quan Tuyền.



Hắn không lên tiếng mà đi thẳng đến bên cái xác, tỉ mỉ quan sát còn

Thượng Quan Tuyền sau lưng hắn thì đang nhìn về phía Niếp Ngân, trên

gương mặt xinh đẹp hơi có chút kích động...



“Chủ nhân...” Tiếng của cô rất nhỏ nhưng không khó nhận ra sự nhớ mong trong đó.



Trên gương mặt anh tuấn của Niếp Ngân xẹt qua một tia không tự nhiên,

nhưng rất nhanh hắn mỉm cười, “Em lại quên rồi, em đã không còn là người của baby-M nữa, về sau đừng gọi anh là chủ nhân nữa!”



Ánh mắt của Thượng Quan Tuyền xẹt qua một tia phức tạp, cô còn đang định nói gì đó thì đã nghe tiếng kêu của Lãnh Thiên Dục...



“Tuyền, qua đây!” Hắn đưa tay vẫy cô, động tác thể hiện rõ sự chiếm hữu.



Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Thiên Dục, không khó nhân

ra sự không vui trong mắt hắn do đó chủ động bước đến, dựa bên người

hắn.