Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 220 : Tuyên ngôn bá đạo

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


Niếp Ngân nghe vậy, ánh mắt đột nhiên rơi trên người Lãnh Tang Thanh, trong mắt xẹt qua một tia ảm đạm.



‘Aiiii … Anh đừng có nhìn em như thế, nhìn đến em toàn thân nổi da gà rồi nè!’ Lãnh Tang Thanh trợn mắt nhìn hắn.



‘Anh suýt nữa thì quên, em đã thấy hết tất cả, nói, đem mọi chuyện kể

lại từ đầu cho anh nghe!’ Thân hình cao lớn của Niếp Ngân cúi xuống,

trên mặt hiện ra nét cười.



Lãnh Tang Thanh liếc hắn, ‘Niếp Ngân, anh thật không có nhân tính. Em mệt lắm rồi, em muốn nghỉ ngơi!’



‘Đừng có hòng. Nếu không đem mọi chuyện nói rõ ràng, anh không cho em nghỉ ngơi!’ Niếp Ngân bá đạo ra lệnh.



‘Trời ạ …’



Trong phòng truyền ra tiếng than ai oán của Lãnh Tang Thanh…



***



‘Nhiễm Dung … Nhiễm Dung …’



Khi Hoàng Phủ Ngạn Thương đuổi kịp Mặc Di Nhiễm Dung, hắn phát hiện mặt Mặc Di Nhiễm Dung đã đầy nước mắt.



‘Nhiễm Dung, em sao vậy? Có phải vết thương đau lắm không?’ Hắn đau lòng nhìn cô.



Mặc Di Nhiễm Dung lắc đầu liên tục nhưng nước mắt rơi càng lúc càng nhiều.



Hoàng Phủ Ngạn Thương sắp đau lòng đến không thở nổi nhưng thấy hai

người đứng ngay giữa đường, quả thật là tiêu điểm của mọi người cho nên

ôm cô vào lòng, nhẹ giọng khuyên, ‘Nhiễm Dung, chúng ta lên xe rồi nói!’



Trong chiếc xe sang trọng điều hòa thật mát mẻ, Hoàng Phủ Ngạn Thương

nhìn Mặc Di Nhiễm Dung đang ngồi ở ghế lái phụ, sau đó nhẹ nắm lấy tay

cô …




“Cho nên, em thà chính mình bị thương chứ không để Niếp Ngân chịu tổn hại?”



Tim Hoàng Phủ Ngạn Thương đau đến co rút lại, nỗi đau như lan tràn khắp cả thân thể.



“Tôi không thể trơ mắt đứng nhìn anh ấy chết!” Mặc Di Nhiễm Dung nói rất kiên quyết, “Anh không biết đấy thôi, Giáng Đầu Thuật mà người ấy sử

dụng quá âm độc, nếu như hôm nay người bị thương là Niếp Ngân, anh ấy

nhất định sẽ mất mạng, đây là vết thương do Giáng Đầu Thuật gây ra, một

khi trúng phải, ngay cả tôi cũng không có cách nào chữa khỏi!”



“Vậy còn em thì sao? Chẳng lẽ em không sợ chết sao?” Giọng Hoàng Phủ Ngạn Thương vừa đau lòng vừa bực dọc.



Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ lắc đầu, “Tôi thì khác, tôi là Giáng Đầu Thuật, loại tổn thương này đối với tôi mà nói không đáng là gì!”



“Nhiễm Dung....” Hắn đưa tay nâng cằm cô lên.... “Chẳng lẽ em không biết nhìn thấy em bị thương như vậy, thậm chí là nhìn em vì một người đàn

ông khác mà rơi lệ, lòng anh đau biết mấy....”



Ngón tay thô ráp của hắn nhè nhẹ vuốt ve mặt cô, trong mắt là vô hạn đau lòng...



“Hoàng Phủ tiên sinh... thực ra anh không cần đối xử tốt với tôi như

thế....” Tim của Mặc Di Nhiễm Dung vì vẻ đau lòng trong mắt hắn mà thắt

lại, trong lòng cô cũng rất khó chịu, đôi tay vô ý thức xoắn lại với

nhau.



“Vì sao không muốn anh đối xử tốt với em?”



Hoàng Phủ Ngạn Thương dựa sát vào cô, mạnh mẽ nói: “Anh yêu em, cho nên em phải là của anh!”



Mặc Di Nhiễm Dung ngạc nhiên kêu lên một tiếng, còn chưa kịp nói gì đôi

môi đã bị Hoàng Phủ Ngạn Thương chiếm lấy, thân thể yêu kiều cũng bị hắn ôm chặt trong vòng tay....



“Nhiễm Dung, em nhớ lấy, em chỉ có thể là của anh, anh sẽ không nhường em cho Niếp Ngân...”