Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Chương 240 : Sóng gió lúc chuyển trường (3)
Ngày đăng: 17:45 19/04/20
Sau khi ăn cơm tối, ai nấy tản ra lo chuyện của mình.
Hoàng Phủ Ngạn Tước đẩy cửa phòng, trong căn phòng ngủ rộng lớn nào thấy bóng dáng của Liên Kiều đâu, vừa định đi tìm thì đã nghe bên ngoài vọng đến tiếng cười vô tư vô lự của Liên Kiều.
Hoàng Phủ Ngạn Tước dựa người vào bức tường trang trí bằng thủy tinh nhìn về Liên Kiều đang cách mình không xa.
Trước màn hình lớn, cô đang ngồi mải miết chơi trò chơi trên mạng, rõ
ràng là đang chơi cùng đám bạn trên mạng, mỗi một lần hoàn thành nhiệm
vụ cô đều cười đến không khép miệng được.
Hắn cố ý hắng giọng mấy lần nhưng đợi thật lâu cũng chẳng thấy Liên Kiều có phản ứng. Cô hoàn toàn đắm mình trong trò chơi, không chút để mắt
đến người nãy giờ đứng ngoài cửa.
Trên mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước hiện ra nét không vui. Hắn bước đến, thân
hình cao lớn chắn giữa Liên Kiều với màn hình, sau đó thuận tay tắt luôn màn hình.
‘Này …’ Đang chơi hết sức hưng phấn thấy vậy Liên Kiều liền lên tiếng phản kháng, vẻ mặt đầy bất mãn nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước.
‘Anh sao lại …’ Ngơ ngác một lúc cô mới lên tiếng.
‘Về phòng, anh có chuyện cần nói với em!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước xong không đợi cô trả lời mà bước thẳng về phía cửa.
Rõ ràng là hắn không vui với thái độ lạnh nhạt của cô.
“Gì vậy chứ?” Liên Kiều không hiểu quay đầu nhìn theo bóng hắn, còn chưa nỡ rời khỏi trò chơi mà đi.
Hoàng Phủ Ngạn Tước quay lại, ánh mắt thâm thuý liếc về phía cô, trên
môi xẹt qua nụ cười như có như không, “Em có thể chọn, tiếp tục chơi hay đi về phòng, nhưng mà hậu quả…. Em tự gánh!”
“Được rồi được rồi! Theo anh là được chứ gì!” Liên Kiều không chịu nổi
vẻ mặt u ám cùng lời đe doạ của hắn, cô đứng dậy, miệng lảm bẩm: “Thật
đáng ghét….”
“Câu cuối cùng em vừa nói gì, anh nghe không rõ?” Môi Hoàng Phủ Ngạn
Tước khẽ câu lên một đường cong đẹp đẽ, ánh mắt sáng quắc nhìn cô chằm
chằm.
Liên Kiều gấp đến đầu óc quay mòng mòng, tức tối nói: “Tóm lại là…. anh bắt nạt em!”
Thấy cô như vậy hắn không nỡ đùa nữa, tiến đến ôm cô từ phía sau, trìu mến hôn lên mái tóc đen nhánh của cô.
“Nha đầu, như vậy không tốt sao, đừng quên em bây giờ đã là vợ anh!”
“Vậy thì sao chứ?”
Giọng cô bởi vì giọng nói trầm ấm của người nào đó cùng vòng tay ấm áp quen thuộc mà trở nên nũng nịu, tim cũng mềm nhũn.
Thân thể chợt bị người nào đó xoay lại để cô nhìn vào mắt hắn, “Em nói
như vậy không sợ anh đau lòng sao, chẳng lẽ em muốn anh với em hai người sống ở hai nơi sao? Em đã gả cho anh rồi thì phải ở bên cạnh anh chứ,
anh đi đâu em phải theo đó mới đúng!”
“Nhưng mà…. Nhưng mà em đã hẹn với học trưởng Kiều Trị rồi, phải trở về trường báo danh mà!” Liên Kiều rầu rĩ nói.
Nghe câu này, nụ cười trên môi Hoàng Phủ Ngạn Tước đông cứng lại….
“Em với Kiều Trị vẫn còn liên hệ?”
Liên Kiều chợt cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng không hiểu sao lại thấy lo lắng.
“Em….”
Ấp a ấp úng một lúc mới dè dặt nói: “Là học trưởng gọi điện thoại cho em, em không có chủ động liên lạc….”
Thấy biểu tình của hắn, hình như là không thích học trưởng Kiều Trị lắm thì phải.
Bàn tay Hoàng Phủ Ngạn Tước trượt xuống vai cô, bấu chặt….
“Đây là lần cuối cùng, nghe rõ chưa?”
Thấy hắn bất thình lình nổi nóng, Liên Kiều giật mình nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng gật đầu.