Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Chương 244 : Sự ngại ngùng của hiệu trưởng
Ngày đăng: 17:45 19/04/20
‘Hắc hắc …’ Liên Kiều cười xấu xa, cô dựa sát vào người Hoàng Phủ Ngưng
nói: ‘Một người đàn ông đáng ghét như vậy, chẳng lẽ em không muốn dạy dỗ hắn một trận sao?’
Hoàng Phủ Ngưng vẫn chưa hiểu …
‘Chị muốn … làm cái gì?’
Liên Kiều cười gian xảo: ‘Em nói thử xem? Loại đàn ông hèn hạ như vậy
đương nhiên là phải dạy dỗ một trận mới được chứ, như vậy mới có thể
trút giận được, chẳng lẽ em không muốn sao?’
‘Đương nhiên là muốn rồi, nhưng lỡ như bị giới truyền thông phát hiện
thì sao?’ Hoàng Phủ Ngưng ý chí chiến đấu vừa nổi lên lại bị sự lo lắng
dập tắt.
‘Yên tâm đi, có chị ở đây nhất định là thần không biết quỷ không hay …’
Nói xong cô dựa sát vào người Hoàng Phủ Ngưng, thì thầm bên tai cô.
Hoàng Phủ Ngưng càng nghe nét mặt càng tươi, đến lúc Liên Kiều nói xong, cô không ngừng gật đầu tán thành.
‘Liên Kiều, vậy chúng ta lúc nào thì tiến hành? Ngày mai được không?’
‘Ừm …’
Liên Kiều suy nghĩ một lúc mới chu môi nói, ‘Chị cũng rất muốn ra tay
ngày mai, nhưng Ngạn Tước nhất định muốn dẫn chị đi làm thủ tục chuyển
trường rồi!’
‘Chuyển trường?’ Hoàng Phủ Ngưng chưa hiểu.
‘Đúng đó, em không biết đó thôi, anh ấy thật bá đạo, không cho chị đến
Hồng Kông học tiếp lại chọn sẵn trường cho chị, điền luôn hồ sơ cho chị
rồi!’
Hoàng Phủ Ngưng suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Thực ra anh hai có quyết
định này cũng là dễ hiểu thôi, dù sao thì hai người cũng đã kết hôn rồi, chị đương nhiên là phải ở bên cạnh anh hai rồi, hơn nữa …’ Cô cười,
Tước ung dung nói.
“Đúng vậy đúng vậy! Hoàng Phủ tiên sinh cũng là niềm tự hào của trường chúng ta!”
Hiệu trưởng nghe hắn nói vậy, thái độ câu thúc nãy giờ cũng thả lỏng một chút, “Không biết…. cô Liên Kiều đối với hoàn cảnh học tập có đề nghị
gì không?”
Liên Kiều suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, thực ra cô không muốn chuyển
trường chút nào cho nên tâm tình tương đối trầm trọng, rất không cam tâm tình nguyện cũng không có mong đợi gì.
Thấy cô như vậy trong lòng hiệu trưởng cũng kể như nhẹ nhõm một chút, cô gái này…. Chắc cũng không đến nỗi nghịch ngợm như lời đồn đâu.
Đang lúc ông còn chìm trong suy nghĩ thì chợt phát hiện ánh mắt Liên Kiều đang găm trên người mình.
“ Liên… Liên Kiều tiểu thư, cô đang nhìn gì vậy?” Hiệu trưởng bị cô nhìn đến nỗi toàn thân không được tự nhiên.
Liên Kiều như không nghe được ông hỏi, cô vẫn chăm chú nhìn ông, ánh mắt càng lúc càng tò mò.
“Nha đầu, hiệu trưởng đang hỏi em kia, sao không trả lời?” Hoàng Phủ
Ngạn Tước thấy cô như vậy, biết rõ nhất định có gì đó hấp dẫn sự tò mò
nơi cô, hắn không khỏi than thầm trong lòng, cầu mong không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
Liên Kiều vẫn vậy không lên tiếng trả lời, ngược lại còn đứng phắt dậy, đi về phía hiệu trưởng.
“Cô….” Lòng hiệu trưởng có chút lo lắng.
“Hô hô…. Thì ra là như vậy….” Liên Kiều như vừa phát hiện ra một điều gì thú vị, cười hết sức rạng rỡ.
“Hả? Cái gì?” Hiệu trưởng có cảm giác nụ cười của cô hết sức quỷ dị.
“Nha đầu, qua đây, đừng quấy rối nữa!” Đầu Hoàng Phủ Ngạn Tước bắt đầu đau.
“Em đâu có quấy rối gì đâu, chỉ là, em tò mò thôi!” Liên Kiều quay đầu về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước nói.
“Tò mò cái gì? Hiệu trưởng có gì để em tò mò chứ? Đừng có nghịch ngợm nữa!” Hoàng Phủ Ngạn Tước vội vàng lên tiếng.