Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 258 : Sóng gió trong dạ tiệc (5)

Ngày đăng: 17:45 19/04/20


Hoàng Phủ Ngạn Tước cực kỳ rầu rĩ, tối nay hắn rốt cuộc đã hiểu cái gì gọi là “họa từ miệng mà ra” rồi!



Nhưng … chuyện đến đây cũng không còn cách nào vãn hồi, hắn cũng chỉ còn cách phát huy hết “khả năng dỗ ngọt” của mình thôi.



‘Nha đầu, anh …’



‘Haizzz, không cần phải xin lỗi em làm gì, còn lâu em mới rơi vào bẫy của anh!’ Liên Kiều vừa nói vừa bĩu đôi môi đỏ thắm.



‘Lần này anh biết sai thật rồi mà!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thật sự cũng

thấy mình quá xem thường cô vợ nhỏ của mình nên thật tâm xin lỗi cô.



Nha đầu này chỉ thấy mình nói chuyện với An Địch Á mà đã ắt mình uống

cái loại nước uống quái gở kia, bây giờ mình lại xem thường cô thế này

không biết …



Nếu như hắn không nhớ nhầm, cô ghét nhất là ai coi thường khả năng của mình …



Nghĩ đến đây, lưng hắn không khỏi tuôn mồ hôi lạnh …



Liên Kiều lạnh lùng liếc hắn, ‘Anh yên tâm, em bây giờ cũng không muốn làm gì anh đâu!’



Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô nói vậy, nhẹ nhõm thở phào một hơi nhưng hắn lại cảnh giác hỏi, ‘Bây giờ thì không? Nha đầu, ý em là sao?’



‘Hắc hắc …’ Liên Kiều cười vô cùng tà ác, bàn tay nhỏ nhắn ôm hắn càng chặt, ‘Ý em là … đợi về nhà rồi tính!’



‘Ách?...’



Trên gương mặt anh tuấn của Hoàng Phủ Ngạn Tước đầy vẻ bất đắc dĩ, ‘Nha đầu …’



‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, đợi về nhà em với anh tính sổ một lần cho xong!’



Liên Kiều hung hăng trừng hắn một cái, ‘Anh cho rằng lịch sử phong lưu

của anh phủi một cái là sạch sao? Em nghe Lăng Thiếu Đường nói anh trước khi kết hôn bạn gái cũng không ít phải không?’



‘Ạ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày. Nhiều lắm sao? Sao hắn không cảm thấy vậy chứ?



Đợi chút …



‘Là Thiếu Đường nói với em sao?’ Điểm này là điểm mấu chốt đây!



Liên Kiều liếc hắn một cái, ‘Đúng vậy! Thì sao?’


Ánh đen lúc này toàn bộ tập trung trên người An Địch Á.



“Các vị….”



Cô chầm chậm cất lời, ánh mắt không nghiêng không lệch khoá chặt trên người Hoàng Phủ Ngạn Tước và Liên Kiều.



Môi An Địch Á chầm chậm câu lên một đường cong….



“Thực ra hôm nay đối với ngài Kingston, ngoài vinh hạnh mời được Hoàng

Phủ tiên sinh đến đây, ngài ấy còn dẫn theo một người mà theo lời của

ngài ấy là rất quan trọng, đó chính là…. Hoàng Phủ phu nhân!”



Lời của cô vừa dứt, xung quanh đã truyền đến không ít tiếng kêu kinh

ngạc, ánh mắt mọi người đồng thời chuyển về phía bên cạnh chỗ Hoàng Phủ

Ngạn Tước.



Cách đó không xa, Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh đều giật mình, cả hai không hẹn mà cùng cảm thấy có gì đó không đúng.



Hoàng Phủ Ngạn Tước thì vẫn tươi cười nhìn mọi người, bàn tay vẫn như cũ đặt ở bên eo Liên Kiều, hoàn toàn chẳng có ý định buông ra.



Liên Kiều nhìn An Địch Á, hơi chau mày….. người phụ nữ này, rốt cuộc là đang tính toán gì đây?



An Địch Á thấy mình đã thành công gợi lên sự hiếu kỳ của tất cả mọi

người, rất đắc ý tươi cười nói tiếp, “Theo như tôi biết, Hoàng Phủ phu

nhân là một cô gái giỏi giang, nhiều tài, hôm nay gặp được cũng là vinh

hạnh của chúng tôi, không biết Hoàng Phủ phu nhân có nể mặt mà tặng cho

chúng tôi một khúc nhạc được không?”



Vừa nói cô ta vừa xoay người nhìn về phía chiếc đàn dương cầm sang trọng đang đặt ở góc lễ đài.



Liên Kiều hơi nhướng mắt nhìn lại cô, bên tai vọng lại tiếng vỗ tay rào rào của mọi người.



“Hoàng Phủ phu nhân, ngài chắc cũng đã nghe tiếng vô tay cổ động của mọi người, hy vọng ngài không phụ lòng kỳ vọng đó!” An Địch Á trong lòng

vui như nở hoa, cất cao giọng nói.



“Tôi?” Liên Kiều chỉ tay vào mũi mình, sau đó nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước.



Hoàng Phủ Ngạn Tước lại nhìn An Địch Á, ánh mắt sắc bén khiến cô ta không rét mà run.