Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 289 : Bày tỏ (1)

Ngày đăng: 17:46 19/04/20


‘Hoàng Phủ tiên sinh …’



Mặc Di Nhiễm Dung nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, cất lời: ‘Giáng Đầu Thuật mà đối phương sử dụng có thuộc tính tà ác, tuy rằng lúc thi triển Giáng

Đầu Thuật không thành công nhưng đó chỉ là tạm thời mà thôi, cô ta trước sau gì cũng sẽ ra tay đối phó với Liên Kiều lần nữa!’



‘Có cách nào có thể bảo đảm sự an toàn của Liên Kiều không?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi ngay.



‘Hoàng Phủ tiên sinh, ngài nên biết Giáng Đầu Thuật trước giờ là phòng

cũng vô ích, nếu như một Giáng Đầu Sư có lòng muốn hạ giáng với anh, cho dù là cách xa nghìn trùng anh cũng không thoát được, nhưng … tất cả các loại Giáng Đầu Thuật đều có một điểm chung …’



Mặc Di Nhiễm Dung nói đến đây, giống như đã mất quá nhiều sức liền phập phồng thở dốc một hồi.



‘Mặc Di tiểu thư, cô không sao chứ?’



Vốn tính tỉ mỉ, Hoàng Phủ Ngạn Tước dễ dàng phát hiện ra bàn tay cô đang run, tin chắc là đối phương làm tổn thương đến thân thể cô rất nghiêm

trọng.



Nhìn thấy tình hình này, hắn càng lo lắng cho sự an nguy của Liên Kiều gấp bội.



Là một Giáng Đầu Sư đầy quyền lực và bản lĩnh như Mặc Di Nhiễm Dung mà còn không có biện pháp đối phó, vậy …



‘Tôi không sao …’



Đợi hơi thở của mình ổn định trở lại, Mặc Di Nhiễm Dung mới nói tiếp,

‘Khi một Giáng Đầu Sư muốn hạ Giáng Đầu với một đối tượng nào đó, nhất

định phải có trong tay một món đồ nào đó có liên quan đến đối tượng đó,

chẳng hạn như máu hoặc tóc hoặc móng tay chẳng hạn, đây chính là điểm

giống nhau của tất cả các loại Giáng Đầu Thuật. Vì vậy để tránh cho Liên Kiều bị trúng Giáng Đầu, cách duy nhất là nghiêm cấm tiếp xúc với người lạ, đặc biệt là phái nữ!’



Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy, có chút trầm tư, gật đầu, ‘Không có vấn đề gì, tôi sẽ luôn mang cô ấy bên mình!’



Mặc Di Nhiễm Dung nghe hắn thẳng thắn nói như vậy, trong lòng cũng được

an ủi rất nhiều, cô cười, nghiêm túc nói ‘Hoàng Phủ tiên sinh, cám ơn

ngài tình nguyện làm việc này vì em tôi!’



Hoàng Phủ Ngạn Tước điềm đạm cười, ‘Liên Kiều là vợ của tôi, bảo vệ cô

ấy không phải chịu bất cứ tổn thương nào là trách nhiệm của tôi, cũng là chuyện đương nhiên thôi!’



‘Chỉ mong chúng ta có thể bình an vượt qua ải này!’



Trên gương mặt xanh xao của Mặc Di Nhiễm Dung có thêm một tia lo lắng,
Trong vườn hoa, các loài hoa đang đua nhau khoe nở, nhất là nơi trồng

loài hoa Mỹ Nhân Anh, cánh hoa màu lam trải khắp một khoảng đất lớn như

những đợt sóng biển mang đầy sầu muộn khiến người ta đắm chìm trong đó.



“Liên Kiều, chị đang làm gì vậy?”



Ở một khoảnh đất gần biển hoa Mỹ Nhân Anh màu lam, Liên Kiều đang cầm

trong tay một dụng cụ gì đó nhìn như cái xẻng, nhìn động tác giống như

đang trồng một cái gì đó, nhìn động tác của cô mà Hoàng Phủ Anh cảm thấy hết sức nghi hoặc.



Liên Kiều quay đầu lại nhìn cô, ánh nắng sắp tàn của buổi hoàng hôn

chiếu nghiêng trên gương mặt xinh xắn của cô khiến cô càng bội phần xinh đẹp.



“Anh Anh, là em sao?”



Hoàng Phủ Anh gật đầu, cô khuỵu gối ngồi xuống nhìn vào nhưng hạt giống

mà Liên Kiều đựng trong một chiếc thùng gỗ, không kìm được sự tò mò, lên tiếng hỏi: “Đây là hạt gì?”



Liên Kiều cực kỳ hãnh diện cười nói: “Đây là hạt Liên Kiều nha!”



“Hạt Liên Kiều? Chị…..”



Hoàng Phủ Anh chỉ tay về phía mảnh đất sau đó lại chỉ về phía Liên Kiều, nhất thời cô vẫn chưa hiểu ý Liên Kiều muốn nói gì.



“Thế nào? Cool lắm phải không? Người khác thì thích trồng hoa trồng cỏ,

chị thì không thích mấy thứ tầm thường đó đâu, không có chút sáng tạo

nào hết, trồng Liên Kiều hay biết máy, nhìn nó là biết ngay chủ nhân của mảnh vườn này là ai, hơn nữa, cây Liên Kiều còn có tác dụng thanh nhiệt giải độc nữa chứ!”



Liên Kiều vừa nói bàn tay nhỏ nhắn vừa đưa lên quẹt mồ hôi trên mặt,

ngay lập tức một vệt bùn liền dính trên vầng trán thanh khiết của cô.



Hoàng Phủ Anh nghe cô nói vậy liền sững người, sau đó nhìn lại chiếc

thùng gỗ đang đựng đày hạt Liên Kiều, thật lâu sau đó mới đưau tay chỉ

một vòng quanh những mảnh đất trống trong khu vườn hoa rộng lớn đã được

những người làm vườn xử lý sạch sẽ….



“Liên Kiều, chẳng lẽ những mảnh đát này đều phải trồng loại cây này sao?”



Liên Kiều đứng thẳng dậy, gật đầu, “Đúng đó, sau này ngoại trừ Mỹ Nhân Anh của em, những chỗ khác đều thuộc về vườn Liên Kiều!”