Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Chương 3 : Xem mặt (3)
Ngày đăng: 17:41 19/04/20
“Tôi họ Mã!” Người đàn ông đi đầu nhìn bộ dáng đáng thương của cô cũng không thèm để ý, cố tình gào thét!!!
Cô gái nhỏ cô ngàn vạn lần đừng giở trò đùa giỡn hay gì gì đó, chúng tôi tới đây cũng chỉ thay ngân hàng đòi tiền mà thôi!!!
“ Tôi biết …Ô…Ô”
Liên Kiều dùng hai tay che mặt khóc lớn, tuy không có gì lớn lao cho lắm nhưng lại dọa cho mấy người đàn ông đi đòi nợ kia có chút khó xử, hai người đàn ông nhìn nhau, nhất là vị Mã đại ca kia có chút kinh hoảng.
“ Này, này cô đừng khóc nữa, người không biết chuyện còn tưởng chúng tôi bắt nạt cô”
Phỉ Nhi ở một bên bất đắc dĩ thở dài, trình độ diễn trò này của Liên Kiều đúng là làm cho người ta khâm phục, kỹ xảo khóc của cô đúng là kinh thiên động địa, mấy người không biết chuyện cũng bị cô dọa cho sợ hãi.
Liên Kiều vẫn để tay trên mặt nói nhỏ:
“Ngưu Đại ca, tôi không có biểu diễn động tác võ thuật đẹp mắt, các người không nhanh chóng đi đi Ngân hàng sẽ giục đó, nếu các anh thực sự cần tiền thì nhanh chóng tới chỗ vị hôn phu của tôi, nhất định anh ấy sẽ giúp tôi, còn tôi không có tiền đâu, khẳng định các anh sẽ không thu hoạch được gì..”
Người đàn ông đi đầu tiên đã chịu đựng quá mức rồi, gào thét thêm lần nữa: cô gái tôi họ Mã
Tôi mặc kệ anh là Mã hay gì, Ngưu tổng tôi rất đáng thương ô…ô…
Liên Kiều luôn không phân biệt được trong Trung văn Mã cùng Ngưu có gì khác nhau, không quên giải thích một chút, nhưng tiếng khóc của cô quả thực muốn làm điếc tai những người quanh đây.
“ Được, được cô ngừng khóc đi đã, chúng tôi không quản ai trả tiền chỉ cần thấy tiền là chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ! Cô muốn ai thay cô trả tiền thì kí vào đây đi!”
Liên Kiều nghe vậy vội vàng ngẩng đầu nhưng vẫn không quên làm bộ mặt kích động, mà khóe mắt tươi cười kia hiện lên một tia giảo hoạt xấu xa, các anh sẽ đi đòi nợ được sao?
Rất tốt, Liên Kiều cảm giác được bây giờ ông trời đang giúp cô!!!
Người đàn ông đi đầu không thấy được anh mắt xấu xa đó của Liên Kiều, hắn trịnh trọng mà gật gật đầu, tựa hồ như ý thức được tiểu cô nương này ghi nợ một trăm vạn có gì đó không thích hợp.
Nhìn hắn gật đầu Liên Kiều quả thực cao hứng giống như con chuột túi nhảy vọt lên cầm tờ giấy của tên đi bên cạnh kia ký tên…
Hoàng Phủ Ngạn Tước bốn chữ cỡ lớn như con giun đất bò ngự ở trên tờ giấy ghi nợ một trăm vạn.
Đây là —— người đàn ông đi đầu tiên nhìn thấy nhất thời sửng sốt.
“Sau đó như thế nào?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghiêm túc nhìn tư liệu một chút Kunching tiểu thư? Cái tên này dường như có chút quen anh đã nghe qua ở đâu đó rồi…
Andy do dự một chút tiếp tục nói: “Hoàng Phủ tiên sinh kỳ thật vị tiểu thư này ngài cũng biết, chính là nửa năm trước đã định là vị hôn thê của ngài chỉ là ngài cũng không có gặp mặt mà thôi”
Trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước hiện lên một tia kinh ngạc lập tức anh đưa ánh mắt dừng trên bức ảnh trong tư liệu —— một cô bé bộ dáng rất đáng yêu nhất là ánh mắt tản ra ánh tím thật mê người, trên thế giới này hiếm có được ánh mắt có màu sắc kì lạ như thế!
Cô bé này —— vừa nhìn là anh đã nhận ra!
Toàn thân Hoàng Phủ Ngạn Tước đột nhiên kích nhớ tới người mà mẹ anh thường xuyên nhắc tới, cháu gái của Vương thất Malaysia, nhưng anh ghét cay ghét đắng thể loại định hôn này cho nên không có đi gặp qua.
Không nghĩ tới —— lần này gặp lại cô là món nợ một trăm vạn, cô bé này thực đúng là lớn mật, cũng không chút khách khí mà không thèm gặp hắn lại đổ lên đầu anh món nợ một trăm vạn này!
Cái kia —— Hoàng Phủ tiên sinh ngài xem tiền này…
Ngưu Đại ca thật sự là không đợi được nữa, trên khuôn mặt vị Tổng giám đốc kia không có biểu lộ cảm xúc gì~~~
Hoàng Phủ Ngạn Tước trên mặt hiện một tia ẩn nhẫn.
“RUN phân phó phòng tài vụ lấy một trăm vạn!”
“Vâng, Hoàng Phủ tiên sinh!”
Cám ơn Hoàng Phủ tiên sinh, cám ơn —— Ngưu Đại ca không nghĩ nhanh như vậy có thể hoàn thành nhiệm vụ, hắn cảm động đến độ muốn quỳ rạp xuống đất.
Andy trước tiên đưa hai người bọn họ ra ngoài: Hai vị mời theo tôi để nhận tiền!
“ Được, được, được”! Hai người nhanh chóng vui vẻ mà đi ra.
Tư liệu trong tay Hoàng Phủ Ngạn Tước khiến anh đảo đi đảo lại, lần thứ hai con người đen kia dừng lại trên tấm ảnh, dường như nghĩ đến cái gì đó, đôi môi mỏng nhếch lên hứng thú rồi nhanh chóng gọi điện:
“ Chuẩn bị một, tôi muốn đi Hongkong!”