Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Chương 300 : Dự cảm không lành (3)
Ngày đăng: 17:46 19/04/20
‘Nhiễm Dung à …’ Hoàng Phủ Ngạn Thương vươn tay ôm cô vào lòng, giọng an ủi: ‘Không chừng là tại em quá mẫn cảm mới nảy sinh loại cảm giác này mà thôi …’
‘Không thể nào …’ Mặc Di Nhiễm Dung khẽ lắc đầu, ‘Trực giác của em trước giờ không sai, em rất sợ là người phụ nữ kia sẽ giở trò!’
‘Sao lại thế được?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương nói: ‘Tuy em cho rằng công lực của cô ta cao hơn em nhưng dù cho em bây giờ(LQĐ) bị thương cũng chưa chắc đối phương không có tổn hại gì!’
Mặc Di Nhiễm Dung suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Trên lý thuyết thì đúng như vậy nhưng trong lòng em vẫn luôn (MIN - LQĐ) có cảm giác sợ hãi, đứng ngồi không yên, muốn ngồi thiền tĩnh lặng một chút cũng không thể tập trung tinh thần!’
‘Nhiễm Dung, là do em quá khẩn trương thôi. Bây giờ thân thể em suy yếu đương nhiên là không thể tập trung tinh thần được rồi!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương đau lòng nhìn cô.
Mặc Di Nhiễm Dung thở dài một tiếng, trên mặt vẫn không giấu nổi sự lo lắng: ‘Ngạn Thương, em muốn thử lại …’
‘Không được, với tình trạng sức khỏe của em bây giờ nếu cứ cố gắng ngồi thiền sẽ khiến anh càng thêm lo lắng!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương lập tức cự tuyệt.
‘Nhưng em thật sự rất lo lắng!’
Mặc Di Nhiễm Dung đặt một tay lên ngực, nhìn hắn: ‘Như vậy đi, anh ở lại trông chừng em, như vậy thì không cần lo lắng nữa, được không?’
Giọng nói dịu dàng mang theo một chút cầu khẩn.
Hoàng Phủ Ngạn Thương đối với cô trước giờ vẫn luôn mềm lòng, thậm chí có thể nói là đạt đến trình độ nuông chiều, thấy cô dáng vẻ mềm yếu như vậy cầu xin mình hắn liền không nỡ cự tuyệt, chỉ đành gật đầu.
‘Được, nhưng em cũng phải hứa với anh, nếu như cảm thấy thân thể mình có chút gì không thoải mái, cho dù là một chút cũng phải lập tức ngừng lại, được không?’
‘Được!’ Môi Mặc Di Nhiễm Dung vẽ lên một đường cong nhàn nhạt, cả người như một đóa sen trắng dễ dàng khơi dậy sự thương tiếc trong lòng người đối diện.
Hoàng Phủ Ngạn Thương dìu cô ngồi dậy sau đó ngồi đối diện với cô, quan tâm nhìn cô.
Mặc Di Nhiễm Dung bắt đầu ngồi thiền với tư thế hoa sen, sau khi thật sâu hô hấp một hơi không khí, cô chậm rãi khép mắt.
Trong văn phòng tổng giám đốc của Hoàng Phủ tài phiệt, Hoàng Phủ Ngạn Tước đang tiếp điện thoại của Hoàng Phủ Ngạn Thương, sau cùng hắn nói một câu: ‘Yên tâm đi, hôm nay Liên Kiều rất ngoan ngoãn, đang ở nhà học tiếng Anh.’
Hàn huyên mấy câu xong hắn ngắt điện thoại, liếc qua xấp văn kiện vừa định xem, suy nghĩ một chút rồi nhấc điện thoại lên …
‘Mẹ, Liên Kiều có ở nhà không?’
Bên đầu bên kia là một tràng âm thanh huyên náo …
‘Gì chứ?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng bật dậy, còn chưa đợi đầu bên kia nói xong đã ‘ba’ một tiếng ngắt đứt điện thoại, cầm áo vest lên bước thẳng ra cửa.
‘Hoàng Phủ tiên sinh, nửa giờ sau ngài còn một cuộc hẹn với tổng giám đốc của ngân hàng K&D …’
‘Hủy hết các cuộc hẹn đi!’
Một câu nói dứt khoát cắt đứt lời của cô thư ký, sau đó thân hình cao lớn rất nhanh đã biến mất trong thang máy riêng dành cho tổng giám đốc …
‘Dạ …’ Cô thư ký còn chưa phản ứng kịp, nhất thời bị hành động của hắn làm cho giật mình, làm thư ký của Hoàng Phủ tiên sinh lâu như vậy cô cũng chưa từng thấy qua sắc mặt của Hoàng Phủ tiên sinh khó coi như vậy.
Trong lúc đó …
“Hoàng Phủ” sớm đã hỗn loạn …
Người làm từ trên xuống dưới ai nấy sắc mặt hoảng loạn, từ đầu bếp cao cấp đến người phụ trách vườn hoa đều bận rộn, như đang tìm kiếm gì đó.
Đây là cảnh tượng đầu tiên mà Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy khi hắn vừa trở về “Hoàng Phủ”.