Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Chương 305 : Nhắc lại chuyện xưa (2)
Ngày đăng: 17:46 19/04/20
Liên Kiều suy nghĩ một chút sau đó như nghĩ được điều gì, cô liền hỏi: ‘Có phải là chuyện Ngạn Thương muốn làm bác sĩ pháp y không?’
Hoàng Phủ Anh gật đầu, ‘Cha trước giờ luôn hy vọng anh Ngạn Thương sẽ vào tập đoàn làm việc, một phần là vì nội tâm áy náy, một phần là vì thích tài năng của anh Ngạn Thương. Tóm lại là cha ký thác rất nhiều kỳ vọng trên người anh Ngạn Thương. Nào ngờ anh Ngạn Thương lại lựa chọn học y, chuyện này đối với cha mà nói rõ ràng là một nỗi sỉ nhục lớn.’
‘Sao lại là sỉ nhục chứ? Bây giờ Ngạn Thương không phải là một pháp y hàng đầu sao? Đây cũng không phải là chuyện một người bình thường có thể làm được.’ Liên Kiều cảm thấy cách nói của Hoàng Phủ Anh cực kỳ không đúng.
‘Vô dụng thôi. Trong mắt cha đó vốn không phải là một loại nghề nghiệp. Nhưng mà, chuyện cha tức giận cũng có thể hiểu được thôi, dù sao cũng không có cha mẹ nào mong muốn con mình ngày ngày đối diện với mấy cái xác đáng sợ kia, nhất là với địa vị và danh vọng của Hoàng Phủ tài phiệt hiện nay.’
Hoàng Phủ Anh thở dài một tiếng, ‘Bởi vì vậy nên mỗi lần cha với anh Ngạn Thương gặp nhau đều có tranh cãi, mẹ tuy là có khuyên ngăn nhưng cũng đành bó tay. Sau cùng, trong một lúc tức giận anh Ngạn Thương nhất định đòi chuyển ra khỏi “Hoàng Phủ”, sau này cũng rất ít trở về.’
Liên Kiều cắn môi: ‘Ngạn Thương cũng thật nóng tính.’
Hoàng Phủ Anh nhún vai, ‘Thực ra điểm này anh Ngạn Thương cực giống cha, không hổ là hai cha con, chảy cùng một dòng máu.’
‘Còn em thì sao?’
Liên Kiều hỏi lại một câu: ‘Cũng không chừng năm đó em chưa nghe hết toàn bộ câu chuyện thì sao?’
Hoàng Phủ Anh nhìn cô, trầm ngâm nói: ‘Không đâu, em nghe rất rõ ràng, cha mẹ cãi nhau vì anh Ngạn Thương sau đó chuyển sang em, là em chính tai nghe được mẹ nói là họ bức tử cha mẹ ruột của em!’
Thân thể Liên Kiều hơi run, nét mặt cũng trở nên không tự nhiên: ‘Vậy … nhà Hoàng Phủ hại cha mẹ em thế nào?’
Hoàng Phủ Anh không trả lời thẳng câu hỏi của cô mà chỉ dùng đôi mắt phiếm hồng nhìn cô, hỏi ngược lại một câu: ‘Liên Kiều, nếu chị là em thì chị sẽ làm thế nào?’
‘Chị hả?’ Liên Kiều chỉ tay vào mũi mình, chau mày nói: ‘Chị cũng không biết nên làm thế nào nữa, dù sao chị cũng chưa từng trải qua tình cảnh như vậy.’
‘Cũng đúng. Em thật hồ đồ. Nhưng mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, có hỏi cũng bằng không thôi.’ Giọng Hoàng Phủ Anh nghe thật yếu ớt lại rất khổ sở.
‘Anh Anh, em …’
‘Liên Kiều, thực ra em cảm thấy mình rất mâu thuẫn.’
Hoàng Phủ Anh hơi ngập ngừng một chút rồi nói: ‘Em chẳng phải nên hận cha mẹ sao? Dù sao họ cũng gián tiếp hại chết cha mẹ em, nhưng dù sao cha mẹ cũng có công nuôi dưỡng em từ nhỏ đến lớn hơn nữa cha mẹ đối xử với em tốt lắm, em không có cách nào hận họ được.’
‘Cho nên bao nhiêu năm nay em đều sống trong mâu thuẫn sao?’
Liên Kiều nghe tâm sự của cô xong cũng đau lòng cực độ, cô cũng không biết Anh Anh tuổi còn nhỏ mà gánh nặng trong lòng lại lớn như vậy.
Càng đau lòng hơn là cô lại có thể che dấu tâm tư của mình tốt như vậy trong bao nhiêu năm, không để cho ai phát hiện được, ngay cả người vốn tâm tư cẩn mật như Ngạn Tước cũng không phát hiện được.
Hoàng Phủ Anh gật đầu, ‘Em cũng không còn cách nào, cha mẹ thương em như vậy, nếu như họ chỉ là diễn kịch, em cũng không tin họ có thể diễn nhiều năm như vậy. Sở dĩ em không hề tiết lộ chút gì là vì không muốn nhìn thấy cha mẹ khó xử, dù sao họ cũng đã rất áy náy rồi …