Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Chương 322 : Cuộc sống ở Lãnh uyển (7)
Ngày đăng: 17:46 19/04/20
Hoàng Phủ Anh nghe hắn ra lệnh như vậy chỉ còn cách gật đầu nghe theo: ‘Dạ, anh Lãnh !’
Lãnh Thiên Dục lúc này mới hài lòng mỉm cười.
‘Anh Anh, em …’
Liên Kiều thấy Lãnh Thiên Dục mưu kế thành công liền nhìn Hoàng Phủ Anh với ánh mắt không thể tin được, nói: ‘Em sẽ không định tối nay ngủ một người thật đấy chứ?’
‘Em …’ Hoàng Phủ Anh mấp máy môi định nói nhưng không dám, trên gương mặt lộ ra nét khó xử rõ rệt.
‘Liên Kiều tiểu thư …’
Ngay lúc này Lôi đi đến trước mặt cô thấp giọng nói: ‘Ba cô gái cùng ngủ chung trong một căn phòng khách thực sự rất chật, hay là cứ để Anh Anh tiểu thư ngủ riêng một phòng vậy!’
Tuy giọng nói vẫn cung kính lễ độ nhưng cũng giống hệt như Lãnh Thiên Dục, không để cho người ta có cách nào cự tuyệt.
Liên Kiều chau mày, cô hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Thiên Dục sau đó mới tức tối kéo tay Thượng Quan Tuyền đùng đùng bỏ đi.
Lãnh Thiên Dục đáng chết kia, lại dám giở thủ đoạn này với bổn cô nương, cứ chờ đó xem!
Lãnh Thiên Dục thấy vậy hơi mỉm cười ra lệnh cho Lôi: ‘Lôi, đưa Anh Anh về phòng đi!’
‘Dạ, Lãnh tiên sinh!’ Lôi đáp lời.
Nửa đêm …
Trong khi biệt thự phụ yên tĩnh vô cùng, ánh trăng nhàn nhạt soi bóng hai người, một người cao to khí khái, một người yểu điệu nhỏ nhắn.
Hai người một trước một sau dè dặt thận trọng bước đi, không khí trầm mặc không ai nói tiếng nào.
Căn biệt thự này cực kỳ yên tĩnh.
‘Cám ơn anh!’
Giọng cô nhỏ đến mức gần như chỉ có cô nghe được tiếng của mình.
‘Cô nói gì?’ Lôi quả thực không nghe rõ Hoàng Phủ Anh nói gì với mình, hắn đành cúi người thấp xuống một chút.
Tim Hoàng Phủ Anh đập như đánh trống, cô bất tri bất giác lùi nhanh lại một bước, ‘Tôi … ý tôi là … anh cả đêm không ngủ chắc là mệt lắm, tôi … không sao.’
Lôi đứng thẳng người dậy, trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt quen thuộc: ‘Cám ơn Anh Anh tiểu thư quan tâm, tôi đã sớm quen rồi!’
‘Ồ …’
Hoàng Phủ Anh nhìn Lôi không nói gì nữa trong lòng thầm nghĩ cũng đúng thôi, hắn dù sao cũng là thủ hạ đắc lực nhất của anh Lãnh , không ngủ một đêm đối với hắn mà nói chắc chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng mà … người đàn ông này vẫn luôn lạnh lùng, lạnh nhạt như thế chẳng lẽ cũng là do anh Lãnh ảnh hưởng sao?
Cô đi vào phòng sau đó xoay người đóng cửa lại, trong một chớp mắt đó, cô khẽ nói với hắn lần nữa: ‘Cám ơn anh!’
Lần này câu nói nhẹ thoảng như làn gió đêm thổi vào tai Lôi, trong khoảnh khắc, hắn ngẩn ngơ nhìn cửa phòng đã đóng chặt, không kìm được bật cười khẽ.
Đây là thế nào chứ? Hắn trước giờ không phải là luôn chán ghét những tiểu thư nhà giàu như hoa trong nhà kính, chỉ đẹp mắt mà chẳng được tích sự gì sao? Chỉ là không hiểu sao từ khi gặp được Hoàng Phủ Anh này hắn lại như quỷ thần sai khiến, cam tâm tình nguyện nhận lấy nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn của cô vốn là của thuộc hạ mình hơn nữa còn rất vui vẻ, không chút ủy khuất đứng ở đây cả đêm.
Vì một cô tiểu thư nhà giảu giữ cửa cả đêm???
Chuyện này căn bản vốn không phải là nhiệm vụ của hắn lâu rồi.
Cố dẹp những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Lôi dựa thân thể cao lớn của mình vào lan can cầu thang, tự nói với mình, thôi đi, một cô gái như cô đương nhiên là lá gan không lớn, nếu như hắn thật sự đi khỏi, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao chứ?
Cứ như vậy, trong căn biệt thự cực kỳ yên tĩnh, một cô tiểu thư nhà giàu cùng một tay xã hội đen lạnh lùng, hai người dường như là một sự phối hợp hết sức khập khiễng lại dường như hết sức phù hợp cùng nhau qua một đêm.