Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Chương 336 : Làm loạn Lãnh uyển (8)
Ngày đăng: 17:47 19/04/20
‘Em không quan tâm, tóm lại anh phải đền cho em.’
Tuy cô rất không muốn làm như vậy nhưng … dù sao cũng đã hứa với Liên Kiều, nếu như không giúp cô, Liên Kiều nhất định sẽ vừa khóc vừa náo bám theo mình cả một buổi tối mất thôi.
Lôi nhướng mày, ‘Cũng được, vậy cô muốn tôi làm sao?’
Cô gái này càng lúc càng khiến hắn thấy rất thú vị.
Hoàng Phủ Anh đảo mắt một vòng, lúc cô ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẹp chợt xẹt qua một tia giảo hoạt, ‘Anh cũng biết là tôi không thể dùng đạn thật, vậy … tôi có thể dùng cái gì?’
‘Có thể dùng đạn chì mà!’ Lôi trả lời một cách đơn giản.
‘Vậy …’ Hoàng Phủ Anh đi đến bên cạnh hắn, gương mặt xinh xắn ngẩng lên nhìn hắn, hỏi dò: ‘Vậy nếu em muốn dùng đạn mê thì có được không?’
‘Đạn mê?’ Lôi chau mày vẻ không hiểu, ‘Cô muốn dùng đạn mê để làm gì?’
‘Em chỉ tò mò thôi mà.’
Hoàng Phủ Anh vội khép mắt trả lời, ánh mắt của người đàn ông trước mặt quá sắc bén, cô sợ hắn có thể nhìn thấy manh mối gì đó từ trong mắt cô.
Nhưng thấy vẻ mặt Lôi vẫn đầy nghi hoặc, cô vội vàng giải thích: ‘Em … ờ … ừm … Em muốn thử bắn chim nhưng lại sợ làm nó chết, nên muốn thử dùng đạn mê thôi mà.’
Đôi mày Lôi càng chau chặt hơn, sự nghi hoặc trong mắt càng lúc càng nồng đậm.
Dùng đạn mê để bắn chim???
Sao lại có suy nghĩ này chứ?
‘Anh Anh tiểu thư …’ Lôi chậm rãi lên tiếng gọi cô, bàn tay bỗng vươn ra nâng cằm cô lên để cho cô đối diện với hắn.
Thân mình Hoàng Phủ Anh hơi run, dưới cằm truyền đến cảm giác nóng rực như có một chiếc bàn ủi đặt ở đó, tim cũng theo đó mà đập loạn lên.
‘Đây là ý của cô? Hay là … của người khác?’
Hoàng Phủ Anh ngượng ngùng lắc đầu sau đó dè dặt hỏi lại: ‘Anh … vừa mới gọi điện thoại cho ai vậy?’
Thấy trong mắt cô đầy vẻ lo sợ hắn hơi mỉm cười: ‘Yên tâm đi, không phải là Lãnh tiên sinh!’
Câu nói đơn giản nhưng vạch trần hết tâm tư của Hoàng Phủ Anh.
Mặt Hoàng Phủ Anh ngay lập tức vọt lên màu đỏ!
Trời ạ, giấu không được người đàn ông này rồi!
Ngay lúc cô cảm thấy hết sức ngượng ngập không biết phải nói gì thì từ một nơi đó không xa bước đến một người vệ sĩ trong bộ vest đen, sau khi thấy Lôi hắn cung kính chào rồi nói: ‘Lôi chấp pháp, đây là thứ ngài cần.’
Lôi nhận lấy rồi lạnh nhạt nói: ‘Được rồi, lui xuống đi.’
‘Dạ!’
Đợi người vệ sĩ đi rồi, Lôi mới mở bàn tay đang nắm chặt ra dưới ánh mắt nghi hoặc của Hoàng Phủ Anh …
Tám viên đạn mê tỏa ánh sáng chói mắt dưới ánh nắng mặt trời.
‘Đây là …’ GIọng nói của Hoàng Phủ Anh có chút kích động.
‘Đạn mê mà cô cần!’ Lôi nói xong liền đặt mấy viên đạn vào lòng bàn tay cô.
Hoàng Phủ Anh mừng rỡ nói, ‘Cám ơn anh!’
Lôi cũng vui vẻ theo sự mừng rỡ của cô sau đó mới nhắc nhở một câu nhiều nghĩa, ‘Đừng chơi quá mức nhé!’
Hoàng Phủ Anh nghe hắn nói vậy có chút sửng sốt sau đó mới nở nụ cười tươi tắn: ‘Cám ơn anh, Lôi đại ca.’
Cô như một cánh bướm vội vã chạy ra khỏi rừng tử vi để lại Lôi đứng một mình bất động, chỉ có ánh mắt thâm trầm dõi theo bóng cô đang từ từ khuất xa hiện lên một ý cười nhàn nhạt.