Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Chương 339 : Chạy thoát
Ngày đăng: 17:47 19/04/20
‘Dục …’ Thượng Quan Tuyền cũng bị hù đến giật nảy mình sau đó cô kinh hoàng chạy đến bên người hắn thì phát hiện Lãnh Thiên Dục sớm đã hôn mê bất tỉnh.
Liên Kiều liếc mắt nhìn hai cô gái: ‘Làm ơn đi, các cô đừng cứ mãi kêu la om sòm thế có được không? Đợi lát nữa vệ sĩ nghe được lại chạy đến thì phiền lắm.’ Cô vừa nói vừa kéo Thượng Quan Tuyền đứng dậy: ‘Yên tâm đi, chỉ là đạn mê thôi mà, không có gì đáng ngại!’
Thượng Quan Tuyền cũng biết Liên Kiều sẽ không làm gì quá mức với Lãnh Thiên Dục nhưng cô vẫn không giấu được lo lắng.
Hoàng Phủ Anh thì hoảng sợ đến nỗi toàn thân phát run, bước đến ấp a ấp úng nói với Liên Kiều: ‘Liên … Liên Kiều, chị cũng thật quá lớn mật rồi, nếu … nếu như anh Lãnh tỉnh lại nhất định chúng ta sẽ rất thảm.’
‘Cho nên bây giờ chuyện chúng ta phải làm đó là tranh thủ cơ hội này mà trốn ra ngoài, bằng không đợi đến lúc anh ta tỉnh lại thì tất cả thành công dã tràng rồi. Cũng may là chị còn giữ lại một viên đạn mê cuối cùng, bằng không chúng ta không thể nào đi khỏi đây được rồi!’
Một tay Liên Kiều kéo Thượng Quan Tuyền, tay kia kéo tay Hoàng Phủ Anh, vẻ mặt gấp rút: ‘Đi thôi, nếu còn không đi nữa thì không còn kịp đâu.’
‘Nhưng mà …’ Thượng Quan Tuyền nhìn về phía Lãnh Thiên Dục đang nằm mê man trên thảm cỏ, không thể nhẫn tâm rời đi được.
‘Không phải chứ, lúc này em lại mềm lòng sao? Yên tâm đi, hắn không sao đâu…’
‘Nhanh, phía tường vây hình như có tiếng súng…’
Liên Kiều còn chưa nói xong thì đã nghe vẳng lại tiếng mấy vệ sĩ nói chuyện với nhau cách đó không xa, tin chắc là vừa nãy bọn họ nghe được tiếng súng nên mới lần về phía này.
Liên Kiều nóng như lửa đốt vội nói: ‘Còn không mau đi, Tiểu Tuyền, vệ sĩ sẽ đỡ Lãnh Thiên Dục trở về, yên tâm đi. Nếu bây giờ chúng ta không đi sẽ không còn kịp nữa đâu.’
Hoàng Phủ Anh cũng sốt ruột nói: ‘Đúng đó Tiểu Tuyền, chúng ta đi mau đi. Em chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt của anh Lãnh lúc tỉnh dậy là đã thấy sợ rồi.’
‘Đúng đó, vừa nãy em cũng thấy hắn như muốn ăn thịt em vậy.’ Thượng Quan Tuyền vừa nghĩ đến vẻ mặt lạnh như băng của Lãnh Thiên Dục thì ít nhiều cũng có chút sợ hãi.
‘Hi chị, em rất nhớ chị nha…’ Liên Kiều vừa thông điện thoại với đầu bên kia liền nũng nịu lên tiếng.
‘Liên Kiều, em đang ở đâu vậy?’ Giọng Mặc Di Nhiễm Dung rất nghiêm túc chứ không hề vui vẻ như trước giờ.
‘Em … hì hì, em bây giờ đang đi du ngoạn nha, bây giờ đang ở trong khách sạn.’
‘Ý của em là … em không có ở nhà?’
‘Đúng đó. Em đang ở Ý, sao vậy chị?’ Liên Kiều cũng nghe ra trong giọng nói của Mặc Di Nhiễm Dung có gì đó không đúng.
‘Liên Kiều chị hỏi em nha, gần đây em có tiếp xúc với người lạ nào không? Nhất là người phụ nữ lạ? Hoặc là người vừa mới quen biết?’ Mặc Di Nhiễm Dung nghiêm túc hỏi.
Liên Kiều hơi sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi trả lời: ‘Có.’
‘Cái gì?’ Giọng Mặc Di Nhiễm Dung chợt vút cao, ‘Là ai?’
‘Này, chị à, chị đừng khẩn trương như vậy chứ. Em chỉ là quen với một cô gái bề ngoài rất xinh đẹp mà thôi. Đúng rồi, chị và cô ấy cũng gặp nhau rồi đó, không tin chị nhìn thử xem …’ Liên Kiều vừa nói vừa đẩy điện thoại về phía Thượng Quan Tuyền.
‘Hello Mặc Di tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi!’ Thượng Quan Tuyền vui mừng lên tiếng chào Mặc Di Nhiễm Dung.
‘Liên Kiều!’
Nào ngờ Mặc Di Nhiễm Dung nhìn thấy Thượng Quan Tuyền mặt liền lộ ra vẻ cảnh giác, kêu lên một tiếng: ‘Cô ấy là ai?’