Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 376 : Một đêm mê luyến (2)

Ngày đăng: 17:47 19/04/20


Đêm đã về khuya, hương hoa làm say cả hai người. Thời gian cùng không gian dường như ở giữa họ phóng đại đến vô hạn đồng thời cũng thu nhỏ đến vô hạn. Trong mắt hai người giờ này, trừ bỏ lẫn nhau vẫn chỉ còn lại lẫn nhau.



Không gian phảng phất tản ra một thứ hạnh phúc nhàn nhạt nhưng đồng thời cũng có một thứ bi thương sâu sắc quẩn quanh giữa hai người.



‘Ngạn Tước!’



Cả người Liên Kiều hơi run rẩy, sự kích động cùng sợ hãi giằng xé trong nội tâm cô. Người đàn ông mà mình yêu thương giờ đang ôm chặt mình, mấy ngày khổ sở vừa qua, lần đầu tiên cô cảm nhận được hạnh phúc.



‘Anh nhớ lại em rồi sao? Hay là vẫn quên? Dù sao cũng xin anh đừng bỏ rơi em, được không?’ Cô nỉ non lên tiếng.



Tay Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt vươn ra nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên, ánh mắt xẹt qua một tia nghi hoặc …



‘Em vừa nói gì vậy?’ Hắn nói nhỏ nhưng không giấu sự khó hiểu.



Nếu như vừa rồi hắn không nghe lầm thì chính là cô đang hỏi hắn có nhớ lại cô hay chưa?



Là ý gì chứ?



Liên Kiều cắn môi, thầm thở dài một tiếng, vừa nãy ý loạn tình mê cô nhất thời quên mất nên nói lỡ lời mất rồi, chị đã từng nhắc nhở cô tuyệt đối đừng để lộ bất cứ điều gì, bằng không ý thức của Hoàng Phủ Ngạn Tước sẽ càng hỗn loạn.



Nhưng … cô thật sự không thể kìm chế được lòng mình.



‘Ngạn Tước, ý em là …’



Cô ngẩng đầu để hắn nhìn thẳng vào mắt mình, trong mắt không giấu được tình ý miên man, ‘Em muốn anh yêu em!’



Nói dứt lời, cô nhón chân, chủ động vòng tay qua cổ hắn, run rẩy nhưng kiên định, nhẹ áp môi mình lên môi hắn…
Cảm nhận được bàn tay ấm áp của hắn đang đặt trên má mình, Liên Kiều nhẹ áp tay mình lên đấy, dè dặt nhìn hắn …



‘Anh yêu em, người anh yêu là em, phải không?’



Cô không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu, nhìn thấy người đàn ông mình yêu ngay trước mặt nhưng cái gì cũng không thể nói, không thể bày tỏ, đây là một chuyện thống khổ đến cỡ nào chứ?



‘Liên Kiều …’



Động tác trên tay Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt ngưng lại, hắn nhìn cô, trong đáy mắt vạn phần bất an.



Hắn yêu cô sao?



Có lẽ là vậy. Ít ra đó là điều mà nội tâm hắn đang gào thét nhưng … cô không phải là vợ hắn!



Cảm giác rối ren này khiến hắn nhất thời không biết phải làm sao.



‘Ngạn Tước …’ Liên Kiều nhìn hắn đăm đăm, ánh mắt cực kỳ kiên định…



‘Em … yêu anh!’



Ba chữ này rõ ràng rành mạch lọt vào tai hắn bởi vì cô nói một cách rất dũng cảm lại hết sức tự nhiên, như đã nói điều này trăm ngàn lần rồi vậy.



Lời yêu dịu dàng thốt ra lại khiến cho tim Hoàng Phủ Ngạn Tước rung động mãnh liệt, hắn nhìn cô gái đang ủ trong lòng mình, cảm giác quen thuộc lại tràn về …



Trong tiếng thở dài thật nhẹ thoát ra từ trên môi, hắn cúi người xuống lần nữa, tay nâng cằm cô lên, nghe theo tiếng gọi từ đáy lòng mình và một cảm giác rung động kỳ lạ đặt một nụ hôn cực kỳ trìu mến lên môi cô.