Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 387 : Kết cục bất ngờ (1)

Ngày đăng: 17:47 19/04/20


Thần thái yêu kiều của Liên Kiều khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước không kìm lòng được. Hắn nhẹ nâng gương mặt trắng nõn của cô, cảm thụ sự mềm mại truyền đến nơi đầu ngón tay. Tay dần dời xuống đôi cánh môi mềm mại của cô nhẹ nhàng, trân trọng vuốt ve như đang nâng niu một vật báu.



‘Anh yêu em!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thì thầm bên tai cô, giọng nói trầm thấp vì nhuốm màu tình dục mà trở nên khàn khàn càng mê người, đôi môi lửa nóng thay thế cho bàn tay tinh tế nhấm nháp đôi môi hồng nhuận của cô, đầu lưỡi đùa nghịch chiếc lưỡi thơm tho của cô, nhẹ nhàng cắn nuốt khiến cho toàn thân Liên Kiều như có một dòng điện hung hăng chạy qua, cả người khô nóng không chịu nổi.



Khi Hoàng Phủ Ngạn Tước dời môi đến bên vành tai cô, nhẹ nhàng cắn mút, Liên Kiều không tự chủ được khẽ rên một tiếng, cô hạnh phúc nhắm mắt lại, hưởng thụ sự trìu mến mà người đàn ông mình yêu mang đến cho mình.



Dường như hiểu được cảm giác của cô, hắn dần dần đưa tay chuyển đến vị trí cô muốn, tiến vào giữa hai chân, thân mật âu yếm cô. Ngón tay nghịch ngợm đùa bỡn nơi nhạy cảm nhất, một tay dán lên nơi đẫy đà của cô, đầu lưỡi ở bên vành tai không ngừng khiêu khích, cùng lúc đánh thức tất cả các giác quan của cô.



Liên Kiều bị hắn khiêu khích đến khó nhịn, vầng trán tinh tế phủ một tầng mồ hôi mỏng, miệng khô lưỡi nóng. ‘Ngạn Tước, em yêu anh!’ Cảm giác hư không trong thân thể được lấp đầy khiến cô không kìm được một tiếng rên khẽ, lập tức cảm thấy mình được ôm thật chặt, dán sát vào lồng ngực ấm áp của hắn. Tư thế này khiến cho cơ thể hai người tiếp hợp kín kẽ không có chút kẽ hở, khoái cảm trí mạng mấy lần suýt dìm cô ngất trong biển tình.



Hồi lâu hai người mới thoáng tách ra nhưng vẫn duy trì khoảng cách cực kỳ thân thiết, hơi thở nóng rãy của hắn quẩn quanh nơi bờ môi đỏ mọng của cô, tràn ngập cảm giác ái muội. Trong khoảnh khắc tiến vào trong cơ thể cô, một cảm giác mạnh mẽ ập đến khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước rung động mãnh liệt, chính giây phút đó hắn mới thực sự cảm giác được chính mình đã có được cái gì.



Nhiệt độ trong phòng vấn không ngừng tăng cao, dưới sự dẫn dắt của hắn, Liên Kiều càng lúc càng không có sức chống cự, cả người mềm nhũn vô lực, hai tay cứ vậy vòng qua vùng cổ tráng kiện của hắn, thân thể không khống chế được dán sát vào cơ thể hắn.



Tiếng mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng nhỏ dần, hòa cùng tiếng rên khe khẽ yêu kiều của cô gái và tiếng thở thô ráp của người đàn ông …




Một niềm hạnh phúc đột ngột trào dâng trong lòng Liên Kiều… Có phải mình lại có được hắn rồi không? Liên Kiều đột nhiên có chút sợ hãi, cô không dám gọi hắn tỉnh dậy cũng không dám ngồi dậy đi tìm chị hỏi cho rõ. Ngay lúc này cô chỉ có một ước muốn đơn giản, cứ muốn hắn ôm cô vào lòng thế này mãi cho dù là hắn ngủ cũng được mà tỉnh cũng thế, được nhìn thấy hắn ở khoảng cách gần như thế này cũng là một loại hạnh phúc.



Nhịn không được, Liên Kiều nhẹ đưa tay lên, ngón tay dịu dàng vuốt ve gương mặt anh tuấn của hắn, không kìm lòng được, môi nở một nụ cười ngọt ngào.



‘Đang làm gì thế?’



Chính đang lúc cô ngây ngô cười, một giọng nam trầm thấp chợt vang lên bên tai, thì ra hắn sớm đã tỉnh giấc, chỉ là giả vờ ngủ theo dõi hành động vụng trộm của cô, cánh tay rắn rỏi đang vòng qua người cô hơi siết một tí cho cô biết hắn đã thức.



Cô ngước mắt nhìn vào đôi mắt đen thâm thúy như đầm nước của hắn, ‘Không có gì!’ Gương mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều chợt ửng hồng, cô ngây ngô cười.



‘Nha đầu, mới sáng sớm đã ngẩn ngơ cười, cái gì làm em cao hứng đến vậy hử?’



Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt lật người lại, trong chớp mắt đã đem cô áp xuống dưới thân, sự mềm mại từ cô khiến trong hắn lại dâng lên một nguồn nhiệt quen thuộc.