Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 392 : Đoạn kết (2)

Ngày đăng: 17:47 19/04/20


Trên bầu trời trong xanh, bóng dáng một chiếc máy bay tư nhân xẹt qua rất nhanh rồi mất đi không chút dấu vết, bay thẳng đến đích đến đã định trước – Nhà thờ Saint John.



Đây là nơi tổ chức hôn lễ muộn màng của Hoàng Phủ Ngạn Tước và Liên Kiều. Khắp nơi đã được sắp xếp thỏa đáng, mỗi một góc nhỏ đều được bố trí đội bảo an, đội chống khủng bố cùng một hệ thống an ninh cực kỳ cẩn mật mục đích là để phòng ngừa thảm kịch giống như trong hôn lễ của Lăng Thiếu Đường xảy ra lần nữa.



Mãi ba tháng sau cái chết của Dodo tâm trạng u buồn Liên Kiều mới có chút cải thiện. Dưới sự dỗ dành cùng nài nỉ của Hoàng Phủ Ngạn Tước cô mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý cùng hắn cử hành nghi thức kết hôn. Đây hoàn toàn là do Kỳ Hinh vô ý lỡ lời nói một câu … kết hôn thật mệt chết người khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước suýt nữa thì tức đến hôn mê.



Liên Kiều vốn tính vẫn còn ham chơi, bắt cô chịu đựng hoàn cảnh bị câu thúc cùng sự chú mục của nhiều người như vậy, Hoàng Phủ Ngạn Tước không thể không sợ cô đến lúc cử hành hôn lễ lại trốn mất. Còn may … Liên Kiều cuối cùng cũng nói như đinh đóng cột với hắn, đảm bảo sẽ không làm loạn trong lễ cưới nên hắn cũng yên tâm đôi chút.



Ngợp trời hoa tươi đã tiết lộ rõ ràng niềm hạnh phúc và lãng mạn mà Hoàng Phủ Ngạn Tước dành riêng cho cô vợ yêu của mình. Các vị khách đều là những nhân vật hàng đầu của các tập đoàn, xí nghiệp trên khắp thế giới cùng rất nhiều chính khách và quan viên, ai nấy đều nôn nóng muốn xem thử diện mạo của tổng giám đốc phu nhân của Hoàng Phủ tài phiệt danh giá.



Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không quên xuất thân Mã Lai của vợ mình, nên đã chu đáo thu xếp, ngoại trừ những lễ nghi của Tây phương, trong hôn lễ này còn có thêm không ít tập tục truyền thống của người Mã Lai.



Trong giáo đường rộng mênh mông vang vọng tiếng hòa ca của dàn nhạc, những giai điệu thánh khiết như tiếng của những thiên thần đang dâng lên lời chúc phúc. Ánh mặt trời nghiêng chiếu xuống nóc giáo đường, ánh sáng xuyên qua những tấm kiếng thủy tinh nhiều màu sắc trên nóc giáo đường khiến nó càng thêm lộng lẫy.



Tất cả đều được chuẩn bị kỹ càng chỉ đợi khoảnh khắc thần thánh kia …



***



‘Liên Kiều em điên rồi! Nếu như Ngạn Tước cùng mấy người kia biết được chuyện này nhất định cũng sẽ phát điên!’ Kỳ Hinh trợn to mắt nhìn cô gái trong chiếc váy ngắn đứng trước mặt mình, gian nan nuốt một ngụm nước bọt.




‘Em nghe Tiểu Ngưng nói, bức tranh này là lúc đó Ngạn Tước đấu giá mua được với giá sáu triệu đô, giờ đem nó đi cầm thì chúng ta không cần phải lo chuyện lộ phí rồi!’ Đôi mắt màu tím của Liên Kiều nghịch ngợm đảo một vòng, ‘Bằng không chỉ cần chúng ta vừa quẹt thẻ thì bọn họ sẽ phát hiện ra hành tung của chúng ta ngay!’



Kỳ Hinh trố mắt nhìn Liên Kiều, ‘Em quả thật đã suy nghĩ chu toàn rồi, hơn nữa hình như là rất có kinh nghiệm thì phải.’



Liên Kiều đắc ý vỗ nhẹ bức tranh nói: ‘Thời gian gấp lắm rồi, chúng ta mau hành động thôi!’



Kỳ Hinh cùng Sầm Tử Tranh bốn mắt nhìn nhau, không nói nên lời …



***



‘Không tệ lắm nha, chú rể hôm nay tinh thần rất tốt!’ Trong phòng chờ chỉ có bốn người của tứ đại tài phiệt. Bàn tay to của Cung Quý Dương vỗ mạnh mấy cái lên vai Hoàng Phủ Ngạn Tước, vui vẻ nói.



Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy tức giận đến xanh mặt.



‘À … xem cậu thế này chắc là đã biết mình định nói gì rồi phải không? Chuyện đó … nghe nói cậu trước đó còn ôm nhầm cô dâu thì phải? Hô hô … Liên Kiều còn chưa lột da cậu sao? Ô …’ Miệng Cung Quý Dương đột nhiên bị một miếng bánh ngọt nhét vào khiến cho câu nói dở dang nghẹn lại nơi cổ họng.



‘Khụ khụ … khụ …’ Thật không dễ dàng mới nhè miếng bánh ra được, hắn chỉ tay về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, tức tối nói: ‘Cậu … cậu mưu sát anh em!’