Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Chương 66 :
Ngày đăng: 17:42 19/04/20
Edit: Sen
Beta: Min
Nhìn thấy bộ dạng cô hung hăng ăn bánh ngọt hết miếng này lại tới miếng khác, Hoàng Phủ Ngạn Tước bên môi không khỏi co rút một chút, quả nhiên là tiểu nha đầu!
“ Đây là thói quen ẩm thực của người Hoa ở Hongkong, đây là cháo hoa và bánh quẩy, vằn thắn, thử dùng chiếc đũa này xem sao!"
Nhân lúc cô không để ý anh liền lấy đĩa bánh ngọt trước mặt cô đi, thay vào đó là bữa sáng đặt lại.
Dù biết là trong lòng nha đầu này đang tức giận, nhưng mà, nhìn bộ dạng này của cô dù muốn tức giận cũng không dám tức giận, đúng là rất đáng yêu.
Nhất là tối qua, thời điểm mấu chốt nhưng cô lại lăn ra ngủ…
Nghĩ lại, Hoàng Phủ Ngạn Tước không ngừng khâm phục.
“ Này, anh… anh cười cái gì?” Liên Kiều nhìn môi anh hơi mấp máy, vẻ mặt canh chừng mới hỏi.
Người đàn ông này quả thực rất kì quái, thoạt nhìn cứ tưởng là tao nhã, dịu dàng, nhưng trải qua chuyện tối hôm qua, cô thật sự là sợ anh, nếu mà theo như chẩn đoán bệnh, nhất định anh là người bị chứng phân liệt.
Đúng, đúng là như vậy, Liên Kiều càng nghĩ lại càng thấy anh đúng là bị như thế.
Ngay sau đó, trong đầu cô tất cả đều vây quanh bởi bộ dạng dường như muốn ăn tươi nuốt sống người khác… người sói! ( chỗ này ta chém)
Cô cảm thấy cả người nổi cả da gà!
Hoàng Phủ Ngạn Tước thu hết vẻ mặt quái dị của cô vào trong mắt , sau đó mới tươi cười: “ không có gì, anh chỉ muốn biết tối hôm qua…”
“Ầm —— "
Đôi đũa tinh xảo lập tức rơi xuống, phát ra một âm thanh thanh thúy.
"Tối hôm qua, tối hôm qua rốt cuộc anh đã làm gì tôi?” Liên Kiều không nhịn được nữa, cô lớn tiếng chất vấn anh.
Trên mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước lộ ra vẻ luyến tiếc, cầm lấy đôi đũa lần thứ hai nhét vào tay cua cô , sau đó mới nhẹ giọng nói : “Dùng đũa như thế này mới đúng!”
“ Này!”
Liên Kiều "Ba" một tiếng, lần thứ hai đặt lại đôi đũa lên bàn, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt lấy tay áo của anh…
"Anh không cần phải đánh trống lảng, nói mau đi!”
Đáng chết, trời mới biết cô chán ghét ăn bánh quẩy với cháo hoa như thế nào, cô luôn thích đồ ăn ngọt, nhất là bánh ngọt!
"Em không cần phải dùng thái độ này đi cầu người khác !”
Hoàng Phủ Ngạn Tước người như bốc hỏa, từ từ dùng bữa sáng, vẻ mặt lo lắng nhìn cô đang dùng ánh mắt đối lập nhìn mình.
"Ách? Ai nói tôi cầu anh…”
“ Em không phải muốn biết tối hôm qua đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì sao?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước tỏ rõ thái độ, nếu muốn biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, thì chính là phải cầu anh!
"Anh…”
Liên Kiều hận không thể đem bát cháo trên bàn đổ vào đầu anh ta, nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc ý của anh ta, cô cảm thấy vô cùng hối hận!
"Kỳ thật ——" Hoàng Phủ Ngạn Tước chậm rãi mở miệng, sau đó lại nhàn nhã húp một ngụm cháo.
Liên Kiều vội vàng vểnh tai nghe anh ta muốn nói gì, nhưng mà nhìn bộ dáng chậm rãi thư thả của anh ta, quả thật cô muốn đem phá nát nó.
Anh nhìn thấy ánh mắt cô hiện lên vẻ lo lắng, đáy lòng đang âm thầm cười trộm, sau đó mới ném ra một câu nửa chừng:
“ Đêm qua…”
Sự nhẫn nại của Liên Kiều rất nhanh bị phá vỡ, cô nhịn không nổi gầm gừ một tiếng: “Này, Cung Quý Dương, anh còn là đàn ông hay không? Nói ấp a ấp úng như thế?”
Sự nhẫn nại của Liên Kiều rất nhanh bị phá vỡ, cô nhịn không nổi gầm gừ một tiếng: “Này, Cung Quý Dương, anh còn là đàn ông hay không? Nói ấp a ấp úng như thế?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngừng lại động tác, mắt hơi híp lại nhìn về phía cô, tựa như trách cứ cô làm rối loạn tâm tư của anh.
Liên Kiều vội vàng ngậm miệng lại, làm ra vẻ ngoan ngoãn dễ bảo.
“ Ngoan như vậy không phải tốt sao?” Anh đau lòng nhìn cô, lấy chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau khóe miệng của cô…
"Kỳ thật tối hôm qua sự việc rất đơn giản, cái gì nên phát sinh cũng đã phát sinh, cái gì không nên phát sinh cũng đã phát sinh, em thật đáng yêu…” Anh sảng khoái cười to lên.
Lời nói đầy ái muội lại khiến người khác hiểu lầm, Liên Kiều trừng to mắt … Cái gì nên phát sinh đều đã phát sinh, không nên phát sinh cũng đã phát sinh?
Anh ta muốn nói cái gi?
Ngay sau đó, cô túm lấy một cánh tay anh , lớn tiếng hỏi: “ Anh nói rõ cho tôi, rốt cuộc anh đã làm gì tôi?”
Trời ạ! Anh ta sẽ không chiếm tiện nghi của mình đấy chứ? Tối hôm qua anh ta khi dễ mình mình còn chưa tính sổ đâu?
Hoàng Phủ Ngạn Tước lại giơ tay lên, xoa đầu cô…
"Tối hôm qua, anh định buông tha cho em, không ngờ tới 12h em liền ngủ, tựa như là con thú nhỏ đánh anh, thật là đáng sợ!”
Anh cố ý vặn vẹo sự thật, vẻ mặt ủy khuất nhìn cô.
Cái gì?
Liên Kiều sửng sốt —— cô lại chủ động khi dễ người khác sao? Làm sao có thể như vậy?
“ Anh gạt người…”
Giọng nói của cô đã sắp vô lực, bởi vì cô không nhớ nổi tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…
Nhưng mà, cô được di truyền từ gia tộc Mặc Di, mỗi khi tới 12 h, bất luận là 1 phút trước vẫn còn tỉnh táo, thì tới 12h sẽ mê man đi vào giấc mộng, bất kể là ở chỗ nào.
Khi còn bé cô cũng không hề phát hiện tật xấu này, bởi vì sau thời điểm ấy cô đã ngủ rồi, nhưng mà lớn lên, cô mới dần phát hiện ra sự trầm trọng của vấn đề này.
Lên đại học, thường xuyên đi ra ngoài chơi với các bạn là chuyện bình thường, hơn nữa Hongkong là thành phố sống về đêm, nên thường xuyên chơi tới khuya, nhưng mà, vấn đề này lại gây rắc rối cho cô, cứ tới 12h, cô sẽ không thể khống chế được mình mà ngủ, hại các bạn cùng lớp phải đưa cô về phòng ngủ, một lúc sau, tất cả mọi người lại đem truyện dở với Liên Kiều liên hệ với nhau.
Chẳng lẽ loại tình huống này lại thay đổi?
Thời điểm mười hai giờ, cô không hề ngủ say, mà lại làm một việc ngay cả bản thân không thể khống chế được?
Càng nghĩ cô càng cảm thấy toàn thân rét run, chẳng lẽ tối hôm qua chính mình bắt nạt Cung Quý Dương?