Tự Mang Xuân Dược Đích Nam Nhân

Chương 10 : Phiên Ngoại

Ngày đăng: 09:59 18/04/20


Lăng Miêu không mảnh vải che thân đứng nơi cửa sổ, rèm cửa làm bằng lụa trắng, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy một thân ảnh mông lung.



Được lụa trắng quyện cùng ánh sáng mờ ảo, liền phản quang tạo nên một bóng lưng hoàn mỹ.



Mục Mục thật thán phục chúa tạo hóa, từ phía sau y cố gắng hết sức để tiết chế “Tiểu Mục”.



Thực ra là do Lăng Miêu yêu cầu anh, y nghĩ đẹp thế này nếu không đem ra chụp thì thực uổng phí, thế nhưng nếu là nhiếp ảnh gia khác thì quả nhiên có phần không đành lòng, mà bây giờ kiếm được một anh bạn trai kiêm luôn nhiếp ảnh gia vừa chu đáo, tận tình như Mục Mục thì quả nhiên vô cùng khó.



Hơn nữa Lăng Miêu cũng rất tin tưởng tài nghệ của Mục Mục, tin rằng anh sẽ hô biến những tấm khỏa thân của mình trở nên thoát tục, lãnh diễm mà cao quý, không chút dâm tà dung tục, sẽ không để cho một số kẻ chẳng yên phận mà có ý đồ xấu.



Lụa trắng, cây xanh, thiếu niên, tạo thành một bối cảnh với các chi tiết được chăm chút tới hoàn hảo. Nếu soi kỹ hơn một chút, thì có thể thấy lan điểu không được chăm sóc nên có phần thô, cành cây thì bị tùy ý cắt tỉa, các chậu cây không so le đều, hơn nữa cành lá cũng chẳng tươi tốt.



“Có thể quay lại.”



Lăng Miêu xoay người lại, chậm rãi, tạo thành một hình ảnh đẹp không sao tả xiết.



Y mượn cành cây che đi chỗ riêng tư, Mục Mục ở mỗi góc cạnh đều quan sát tỉ mỉ rồi mới tiến hành chụp, tận tâm tận lực thực hiện những pose ảnh thật chỉn chu.



“Giơ tay lên một chút, thả ở bên tai.”



Lăng Miêu liền nghe theo.



“Hai cánh tay.”



Lúc này y nắm vành tai, ngẩng đầu nhắm mắt, coi như đang lắng nghe. Hai người bọn họ rất ăn ý, Mục Mục chỉ cần chỉ điểm một chút thôi, Lăng Miêu liền biết anh muốn y làm gì.



“Biểu cảm không tệ.” Mục Mục khen ngợi y.



Lăng Miêu ném về phía anh một ánh mắt gợi tình gợi cảm.



Người yêu xích lõa trước mặt, hơn nữa lại đưa ra những mĩ nhãn cuốn hút, thực vô cùng sung sướng đi, thế nhưng đây lại là lúc mà anh chẳng làm được gì, thế nên cũng đôi phần bất mãn.



Mục Mục dồn hết tâm trí vào biểu cảm: “Người mẫu, chú ý tố chất.”



Lăng Miêu ngay lập tức thay đổi, nhưng có phần còn tồi tệ hơn.




Hai chân giơ trên cao, Lăng Miêu oán hận liều mạng xoay qua một bên.



Mục Mục tà ác quay người lại: “Từ bên này sao?”



“…” Lăng Miêu: 凸凸凸凸凸!



Mục Mục dùng tay đỡ mông y, Lăng Miêu không biết một tay có sức lực lớn tới vậy, tay còn lại vươn tới chỉnh máy ảnh, thể hiện muốn chụp lại khoảnh khắc này.



Lăng Miêu nóng này, dúi đầu vào ngực anh: “Không được phép chụp!”



Mục Mục vốn chỉ là trêu chọc y một chúc, lúc này toàn tâm toàn ý mà tiến sâu vào trong, Lăng Miêu si mê lúc này đã thở dốc, hổn hển cuống quít, vẫn còn đôi phần lo sợ ống kính sẽ chụp lại.



Mục Mục ôm y từ phòng khách tới phòng ngủ, từ phòng ngủ tới phòng bếp, cuối cùng đặt y lên bàn ăn, Lăng Miêu hoài nghi chẳng biết liệu mình có phải là một thứ đồ trang trí hay không.



Đối với nơi mẫn cảm bị đâm tới nhiều lần, Lăng Miêu đạt tới cực điểm, thứ nhũ bạch trắng đục bắn ra, dịch thể nóng hổi đó vương ra xung quanh.



Mục Mục thấy y đã “ra”, liền lập tức tăng tốc độ, mạnh mẽ đạt tới cao trào, đối phương gầm nhẹ, toàn bộ tinh hoa bắn vào trong cơ thể Lăng Miêu.



Khi dư vị của cuộc hoan tình qua đi, ý nghĩ đầu tiền của Lăng Miêu là, sẽ không bao giờ ăn cơm trên chiếc bàn này nữa.



Mục Mục ôm Lăng Miêu đã kiệt sức đi tắm, tắm rửa mất hơn bốn mươi phút.



Y giờ đã sạch sẽ, anh liền ôm y ra phòng khách, đắt xuống bên bệ cửa sổ.



Lăng Miêu những tưởng Mục Mục sẽ đưa mình lên giường, nhưng bây giờ chẳng hay lại có mưu đồ bất chính gì!



“Anh đình làm gì!?” Y mất hứng chất vấn.



Mục Mục thần thanh khí sảng cầm máy lên: “Ăn đã no nê, giờ tiếp tục chụp hình!”



Bộ ảnh nghệ thuật cuối cùng mất gần một năm để hoàn tất, hơn nữa cuối cùng cũng chẳng được công bố, quá trình chụp hình, giờ vẫn là một câu đố.



– Toàn Văn Hoàn –