Tử Mệ

Chương 15 :

Ngày đăng: 00:51 22/04/20


[ Trường tương tư ]



Cung môn tự hải thâm như hứa, bất kiến quân khanh thiển khai nhan.



Trường tương tư hề trường tương ức, túng vi côảnh độc tự liên.



Đêm dài trầm lắng, một khúc “ Lưu thủy “ giống như kỳ danh, thản nhiên vương vấn bên tai.



Ta đứng bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra đình phía xa, nghiêng tai lắng nghe.



“Là ai đang tấu đàn?” Ta lơđãng hỏi.



“Nô tài không biết.” Tiểu Tứ tiến lên trả lời.



“Hình như là từĐông Cung truyền đến, nhưng hình như Tử Nho không cóđàn,” Ta vừa nói vừa xoay người,“Chẳng lẽ nơi đó còn có cung viện nào khác sao?”



“Này……” Hắn có chút do dự,“Nghe nói gần đó là thư phòng nơi các hoàng tử học tập.”



“Nga?” Ta hỏi,“Hay là còn có người ở?”



Hắn đáp:“Không, nơi đóđã sớm bỏ hoang lâu ngày.”



“Thật kỳ quái, rõ ràng nghe được tiếng đàn.” Ta nghi hoặc cân nhắc, bước ra ngoài cửa.



“Điện hạ……” Tiểu Tứ lo lắng.



Ta quay đầu, nhìn hắn một cái:“Yên tâm, ta đi một lát sẽ quay về.”



Đi theo tiếng đàn, bất giác dừng cước bộ trước Đông Cung, nơi đó vẫn như mọi khi ta thường tới, vô thanh vô tức, giống như cái gì cũng không có phát sinh.



Tiếng đàn uyển chuyển, dường như từ một thư phòng truyền đến, ta tò mò, bước vào cung viện xa lạ nọ.



Không ai ngăn trở, không có gác bên ngoài, ta nhẹđẩy cửa ra, nhìn thân ảnh côđơn phía trước.



“Không nghĩ sẽ nhìn thấy ngươi ởđây, Thừa tướng đại nhân.” Ta nói, đi tới trước mặt hắn.



Bàn tay gảy đàn dừng lại, hắn ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn ta, trên mặt chỉ còn một nét cười phảng phất.



“Trong tình hình hiện nay, ngươi dựđịnh tạm thời ởđây sao?”



“Thái tửđã biết rồi còn vờ hỏi?” Hắn trả lời thản nhiên, không có chút trào phúng hay hàm xúc.



“Trong thời điểm này còn có thể tấu được âm thanh bình thản đến nhường này, trừđại nhân ra chắc không thể có người thứ 2.” Tay ta phủ trên dây đàn, nhẹ nhàng gảy.



Hắn đứng dậy, nhường chỗ cho ta:“Nghe nói cầm nghệ của điện hạ cao siêu, không biết hôm nay có may mắn được thưởng thức?”



Không nghĩ đến lúc này mà hắn vẫn còn hứng trí, ta cũng không từ chối, thoải mái ngồi vào, đoan phóng hai tay:“Đừng chê cười Tử Phượng.”



Tiếng đàn réo rắt lan tỏa khắp không gian, hắn chắm chú nghe, không có nửa điểm phân tâm, sóng mắt theo tiếng đàn mà lưu chuyển.



Hết khúc, rút hai tay về, ta nhìn khuôn mặt chuyen chú của hắn, ngưng thần nói:“Đây là khúc nhạc cổở Nhạn Bắc, tên là [ Tương tư ]. ”



Hắn không lên tiếng, tiếp tục lắng nghe.



“Chỉ tiếc, trong lòng Tử Phượng không có người để tưởng niệm, cái gọi là tương tư, thật sự không hiểu rõ, tâm tư khúc nhạc cũng không cách nào truyền tải.”



Hắn tựa hồ có chút kinh ngạc:“Điện hạ thật sựđã quá khiêm tốn rồi, mỗi người đều có một bóng hình mà tưởng niệm, chỉ là có người biểu lộ ra, còn có người lại che giấu, có người lại không tự nhìn thấy được. Ta thấy tiếng đàn của điện hạ không phải là không có tam tư, nếu trong lòng không chỗ nào vướng bận, quyết không thể tấu được thanh âm mạn diệu ngần này.” (các bố ngày xưa tâng bốc nhau kinh vãi:v)



“Không thể nhìn được sao?” Ta tự nói,“Nói như vậy, ta cũng có người để tưởng niệm? Là ai? Ha ha, ngay cả chính ta cũng không biết.”



“Không biết cũng không phải là chuyện xấu,” Hắn nói,“Đợi đến lúc nào đó, chỉ sợ không thể chịu nổi mà phải thừa nhận thôi.”



“Thực nhìn không ra, Thừa tướng đại nhân cũng sẽ nói những lời như vậy,” Ta cười,“Quả nhiên ngày xuân là lúc cảm xúc dâng trào.”



Hắn cũng chỉ cười, ánh mắt trong veo.



“Nơi này ngay cả một thủ vệ cũng không an trí, xem ra Hoàng Thượng biết chắc chắn ngươi sẽ không rời đi.”



“Rời đi?” Hắn lặp lại,“Ta có năng lực bỏ trốn đến nơi nào? Mặc dù thoát khỏi nơi này, cũng không trốn thoát được hoàng cung. Cho dù có trốn được khỏi hoàng cung, cũng không trốn thoát thiên hạ này. Có một số người, một số việc, thủy chung đều không thể thoát đi, một khi đã như vậy, chi bằng đừng trốn.”



Ta trầm mặc không nói, ngồi yên lặng một bên.



Hắn nhìn ta, phảng phất vô tâm:“Đạo lý này, điện hạ không phải rõ ràng nhất sao?”



“Nói cũng phải.” Ta cũng đoán hắn sẽ nói như vậy, nên không oán trách.



Thời gian như có một khắc tạm dừng, ta đối với hắn, có chút xuất thần:“Đại nhân.”



Hắn ngẩng đầu, thần sắc bình tĩnh.



“Người như ngươi, lần đầu tiên ta nhìn thấy.”



“Nguwoif như ta?” Hắn hỏi, mang theo ý tò mò.



“Ngươi làm hết thảy cũng chỉ bởi 1 người,” Ta nói xong, bất giác thất thần,“Làm hết thảy…… Thế giới này sẽ có một người vì ai khác mà sống sao? Thật sự có thểđơn thuần chỉ vì một người mà trả giá? Ta thật sự rất ngạc nhiên, thật sự rất muốn biết đáp án, cho nên ta sẽ chờđến khi ngươi thực hiện được nguyện vọng, ta sẽ nhìn đến lúc cuối cùng.”



“Ta tin,” Hắn trả lời bình thản,“Đại giới, ngươi rất nhanh sẽ thu được.”



“Đại giới này ta không thúc giục, ta biết ngươi sẽ chủđộng giao phó, chính là……” Ta nhìn hắn, lộ ra chút tiếc hận,“Nếu Thừa tướng đại nhân đi rồi, Tử Phượng nói không chừng sẽ rất nhớ ngài.”
Màn đêm buông xuống, ta thản nhiên xoay người, đi theo thị vệ sớm được Thừa tướng đại nhân thay thế, chưa từng lộ ra nửa điểm sơ hở, quả nhiên là cẩn thận.



Lăng mộ một lần nữa bị mở ra, khuôn mặt đang yên ngủ lại 1 lần nữa hiện ra trước mắt, thị vệ mang thi thể ra khỏi quan tài, thật cẩn thận đặt trong xe ngựa. Ta ngồi bên cạnh y, cảm nhận nhiệt độ cơ thể kia từ từ biến hóa. Xe ngựa bắt đầu di chuyển, bóng cây lay động hắt bóng trên khuôn mặt y, như gọi về một tia sinh khí. Ta biết, chỉ cần qua hai canh giờ nữa, khuôn mặt này sẽ 1 lần nữa khôi phục huyết sắc, hệt như trong quá khứ, y lại dùng cặp mắt trong suốt quan sát thế giới này, chỉ tiếc, ta không còn có thể nhìn thấy nữa.



Đương nhiên không sai, thuốc giả chết đó chính là ta đem tới cho ngươi, do chính tay Thừa Tướng đại nhân bào chế mà thành, chính là hắn không biết, thảo dược kia mặc dù có thể cứu ngươi, nhưng cũng có thể hại người chí tử, chỉ cần là một vết đâm vô cùng nhỏ, cũng đủđể trí mạng.



Ngươi nhất định sẽ trách ta lãnh khốc vô tình, đúng, ta không phủ nhận, đẩy hắn vào chỗ chết là ta, nhưng cũng không chỉ là ta, cho tới nay, vìđểâm thầm giải độc cho ngươi, hắn lấy thân làm thí nghiệm, sớm đã bịđộc quấn thân, mặc dù chưa mất đi tính mạng, chỉ sợ thời gian cũng không còn nhiều. Mà lấy tình cảnh lúc này của hắn, cũng không có khả năng dễ dàng cao chạy xa bay. Cho dù ta không giết hắn, thì chắc chắn sẽ có người lấy mạng hắn. Đây là ngôi mộ hắn tựđào, không ai cứu được.



Tha thứ cho ta, mặc dù giúp đỡ các ngươi, nhưng ta sẽ không bỏ qua hắn, bởi vì ta biết, mặc dù hắn phải rời khỏi, người kia cũng sẽ không để cho hắn chạy, mà nếu hắn còn ởđây, ta làm sao có thể lấy những gì ta muốn?



Chúng ta đều sai, Tử Nho, giờ phút này hắn đến tột cùng còn sống hay đã chết? Nếu còn sống, người hắn đang nghĩ tới nhất định sẽ là ngươi.



Khi trở lại Tướng phủ, bóng đêm đã rất sâu, hắn đẩy cửa thư phòng, chỉ cảm thấy toàn thân mỏi mệt. Chống đỡ hai tay có chút vô lực, thứ hắn lấy ra là giấy từ quan.



Hắn nghĩ rằng có thể, hắn nghĩ rằng có thể cứ như vậy rời đi, mặc kệ có bao nhiêu lâu, chỉ cần có một khắc có thể rời xa địa phương này, hắn cũng sẽ không có gì tiếc nuối. Nhưng cảm giác vô lực này khiến hắn hiểu rõ, vĩnh viễn cũng không có khả năng, hắn vĩnh viễn vô pháp thoát khỏi lao ngục này, vĩnh viễn không thểđập tan gông xiềng. Mãi cho đến lúc chết đi, hắn cũng sẽ bị nhốt ở trong này, không cách nào trốn thoát.



“Yến Tử Phượng……” Hắn cúi đầu, nhìn những giọt máu rơi trên trang giấy, cười đến châm chọc.



Khóe miệng là những vết máu đen không sạch sẽ, hắn bắt đầu nghĩ, có lẽ linh hồn hắn cũng mang sắc màu này.



“Ngụy Hoài Viễn,” Cửa phòng bịđẩy ra, xuất hiện ở trước mắt là thê tửđã không nhìn thấy nhiều ngày, chẳng qua, như vậy chính thức tự gọi mình là trượng phu, thật sự có chút kỳ quái.



“Thiền nhi,” Hắn lau khóe miệng, gian nan đứng dậy đi tới chỗ nàng.



“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không biết sao?” Nàng nhìn hắn, mặt không biến sắc,“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không biết, ngươi vì y lấy thân thử thuốc, chỉ vì hóa giải độc cho y, nhưng mà chính ngươi thì sao? Ngươi tựđể chính mình rơi vào trăm ngàn độc dược, đến cuối cùng vẫn không cứu được y! Ngươi nhất định nghĩ sẽ hạđộc Hoàng Thượng, cho nên cái gì cũng không dám nói, có phải hay không?! Nhưng ngươi sai lầm rồi, ngươi thật sự sai lầm rồi, ngươi căn bản không cần hao tổn tâm cơ như vậy, Hoàng Thượng vốn không muốn hại y, hạđộc y không phải hắn, mà là ta, là ta!” Nàng siết hai vai hắn, khàn cả giọng,“Thấy rõ không! Là ta! Là thê tử của ngươi! Là vị công chúa bốc đồng điêu ngoa này!”



Hắn nhìn nàng, ánh mắt trở nên mơ hồ nhưng vô cùng mềm mại:“Ta biết……”



Trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, nàng ngước lên nhìn hắn rồi từ từ ngã xuống, bất lực.



“Ngươi…… biết?” Dựa vào chút ý thức còn sót lại, nàng buộc chính mình phải tỉnh táo, nhưng khi được người trước mắt ôm vào lòng, nàng lại tình nguyện lãng quên tất cả.



“Ta đã sớm biết.” Hắn trả lời, bình tĩnh như thế, giống như tất cả cùng hắn không quan hệ.



“Ngươi có biết…… Ngươi có biết……” Nàng đã không thể tự hỏi, chỉ có thể liều mạng lặp lại,“Ngươi có biết…… Vì cái gì, vì cái gì ngươi rõ ràng biết, tại sao không nói? Vì cái gì không tố giác ta? Vì cái gì lại dung túng cho ta?”



Tay hắn thực ấm áp, khiến người khác khó lòng kháng cự:“Ngươi là thê tử của ta, ta sao có thể bắt ngươi chịu tội?”



Hắn mỗi một từ, mỗi một câu, đều như mũi dao khoét sâu trong trái tim nàng, khiến nàng đau đến chết lặng.



“Hoài Viễn,” Nàng nói, nước mắt long lanh, nhưng không thể rơi xuống,“Ngươi đối với y, là yêu; Còn đối với ta, là gì? Ngươi rõ ràng không thương ta, căn bản không cần bao che tất thảy. Làm như vậy là sao? Thương hại? Đồng tình? Hay là bố thí?”



“Thiền nhi,” Hắn nhìn nàng, lại lực bất tòng tâm,“Ta thật sự nghĩ sẽ cùng ngươi rời đi, ta vốn tính như vậy, nhưng không nghĩđược rằng sẽ không kịp. Không phải thương hại, không phải đồng tình, lại càng không phải là bố thí, mà là thật sự, thật sự muốn cùng ngươi……”



“Hoài Viễn,” Nàng không thểđình chỉ nội tâm run run,“Ngươi đã nói, cùng với ta vượt qua những ngày bình yên, làm một đôi vợ chồng bình thường……”



Hắn nhìn nàng, áy náy:“Thực xin lỗi, ta không thể thực hiện lời hứa.”



“Hiện tại?” Nàng hỏi,“Hiện tại ngươi còn nghĩ như vậy sao?”



“Đúng vậy,” Hắn trả lời,“Nếu có thể, ta nhất định sẽ mang ngươi rời đi, vô luận làđến nơi nào.”



“Vì cái gì? Vì cái gì phải làm như vậy? Đơn giản vì ta là thê tử của ngươi sao?”



“Không,” Trên mặt hắn làý cười trong suốt, đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt nàng,“Là…… Nương tử.”



Giọt lệ chảy xuống ở trong tay, lạnh lẽo đến thấu xương, nàng ôm chặt thân thể hắn, cảm nhận hơi thở mỏng manh của đối phương, nặng nề nói nhỏ:“Hoài Viễn, nếu không có y, nếu ta gặp ngươi trước, ngươi có thể hay không…… Có thể hay không yêu thương ta?”



Ý thức mơ hồ, chỉ có thanh âm của nàng văng vẳng bên tai, hắn có thể nghe được, nghe được nàng khóc than truy vấn, nghe được câu trả lời của bản thân:“Sẽ…… Không cần “nếu”…… Ta vẫn, vẫn đều……”



Nàng không thể nghe hết câu trả lời, hết thảy cho nàng đã là lần cuối.



Biết rõ sẽ phí công, lại vẫn một lần lại một lần kêu tên hắn, người này sẽ không tỉnh lại nữa, vô luận có thét lên bao nhiêu lần, cũng lại rơi vào hư không, chỉ còn tiếng gió rền rĩ cùng tiếng khóc than tiêu tán.



※※※



Ánh trăng chiếu trên khuôn mặt y, tản ra một tầng mênh mang sắc trắng, chỉ khi đểý hơi thở mỏng manh cùng độấm nhàn nhạt, ta mới dám khẳng định y còn sống.



Không biết y còn ý thức hay không, có lẽ mọi chuyện phát sinh y đều đã thể nghiệm và quan sát, nhưng mà y lại không có cách nào đáp lại, tựa như cho tới giờ vẫn vậy, y chưa bao giờ thoát khỏi vận mệnh của mình.



Ta có thể nghe được tiếng khóc của y, khóe mắt đầy nước kia chính là minh chứng. Chính là Thừa tướng đại nhân của ngươi thật sự rất ngốc, hắn giải độc cho ngươi, nhưng lại tự làm mình trúng độc; Hắn cứu được ngươi, lại không cứu được chính mình. Bởi vì hắn cùng ngươi giống nhau, quá mức thiện lương, cho nên hắn mới có thể thua.



Giờ phút này ngươi nhất định rất thống khổ, có lẽ chờ khi ngươi tỉnh lại, chuyện đầu tiên ngươi muốn làm là tự kết thúc mạng sống bản thân. Nhưng đã không thể, sinh mệnh của người là do hắn đổi lấy, ngươi không có quyền tự tử, ngươi chỉ có thể sống sót, cho cả phần của hắn, cho dù bi thương cũng tốt, cho dù thống khổ cũng vậy, cho dù côđộc cảđời, cho dù hai bàn tay trắng, đây sự trừng phạt của hắn đối với ngươi, cũng là tất cả tình yêu của hắn, ngươi không còn lựa chọn nào.



Xe ngựa dừng lại ở rừng cây ngoài thành, chờở nơi đó là quản gia trong Tướng phủ, cũng là người Thừa tướng đại nhân tín nhiệm nhất.



Thái tử bị chuyển đến 1 chiếc xe khác, ta nhìn y lần cuối cùng, xoay người nói với quản gia:“Hắn nói, rời Trường An, vĩnh viễn không được trở về.”



Quản gia hiểu ý, đưa mắt nhìn quanh.



“Không cần đợi,” Ta không để quản gia chần chừ,“Hắn sẽ không đến đây.”



Có lẽ sớm có sở liệu, người kia nghe xong, chỉ có trầm trọng, nhưng không có kinh ngạc.



Ta đứng yên tại chỗ, nhìn xe ngựa xé gió màđi, biến mất khỏi tầm nhìn.



Lần này, tội trạng của ta lại nhiều thêm 1 bậc, không, sẽ nhiều hơn, chính là lâu rồi không đểý, cơ hồđã quên còn tồn tại nơi gọi làĐịa Ngục. Từng có người nói sẽ mang ta đi, chỉ là ta không xứng đáng, ngay cả bọn họ cũng không thểở bên nhau, ta sao có khả năng được nhưý nguyện? Đến lúc đó, nhất định ngay cảĐịa Ngục cũng không mở rộng cánh cửa cho ta bước vào.