Tư Nhân Cảnh Khuyển

Chương 11 : Một đôi giày da 1

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


[Ape: tác giả dùng ‘đôi giày da’ để chỉ số chương a~~~]



– Ngươi, ngươi muốn làm cái gì, ngươi không cần lại đây a!



Nữ nhân với mái tóc cuộn sóng từng bước lùi lại, trước mặt nàng, một nam nhân mang mũ lưỡi trai đang dần dần tiến lại, vành nón che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, lại không che dấu nụ cười dữ tợn mang theo tiếu ý nơi khóe miệng.



Nữ hầu gái cước bộ hoảng sợ, rốt cuộc lảo đảo vài cái rồi chật vật ngã về phía sau, đôi chân mềm nhũn vô pháp chống đỡ cho nàng bò dậy lần nữa, theo bản năng chống tay xuống đất từng chút một thối lui về phía sau. Nhưng thật phí công giãy dụa.



Một bàn tay vươn lên cổ nữ nhân, dễ dàng đem nàng đẩy ngã xuống đất, như gọng kìm chậm rãi siết chặt cổ nàng. Tứ chi nữ nhân bắt đầu run rẩy, nàng liều mạng sờ soạng chung quanh, ý đồ muốn bắt lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.



– Dừng!



Từ kẽ răng nữ nhân phát ra một chữ, lực đạo trên cổ nháy mắt tan nát. Chỉ thấy trên mặt đất có một chùm ánh sáng chiếu đến, đối với người trên sofa cẩn thận mà nghiên cứu.



– Đèn pin.



Hắn duỗi tay ra. Đem đèn pin mini được gắn trên xâu chìa khóa cầm lấy.



Nương theo ánh sáng của đèn pin chiếu lên sofa, nhìn mặt đất, ánh mắt người bên cạnh sáng lên, lập tức truy vấn.



– Lăng đội trưởng, có phát hiện gì không?



– Chúng ta đã đoán đúng, nơi này chính là hiện trường vụ án thứ nhất. Người trước khi chết đã bị té ngã, sau đó bắt lấy sofa mượn lực chạy trốn, tại tay vịn của ghế vẫn còn lưu lại vết trầy.



Đội trưởng trẻ tuổi quay đầu:



– Gọi người pháp y đến đây, kiểm tra thành phần của đầu gỗ trên sofa cùng với móng tay người chết trên vụn gỗ xem có giống nhau hay không?



Tiểu Lưu nghe hắn phân phó liền gọi cho đồng sự:



– Nếu hai người nhất trí xác nhận như vậy thì lần này chứng cứ vô cùng xác thực. Lăng đội trưởng, kỹ xảo biểu diễn thật tuyệt vời, nếu không làm cảnh sát thì nên đổi nghề làm diễn viên điện ảnh đi.



Lăng Tranh trợn mắt nhìn gã



– Ta tới đây phá án, ai thèm diễn với ngươi?



– Hắc, ta xem vài phim trinh thám, thần thám đều nhập vai hung thủ, dùng đôi mắt của hung thủ mà nhìn, qua vài cái liền biến mình thành kẻ bị hại.



– Nhập vai hung thủ là vì muốn biết thủ pháp gây án,  còn mô phỏng người chết là để tìm kiếm bằng chứng gây án, nếu chỉ dựa vào liên tưởng mà có thể phá án, vậy còn cần đến cảnh sát làm cái gì? Viết như trên Internet là được rồi.



– Cũng là.. – Tiểu Lưu gãi gãi đầu dưới lớp mũ – Bất quá Lăng đội trưởng ngươi cũng đủ chuyên nghiệp rồi, còn về chuyện tóc giả kia, muốn nói là vì phá án, ta thấy hình như đây không phải lý do chính. Ngươi có hay không là….?



– Ngươi biết cái gì? – đối phương chưa kịp nói xong đã bị hắn chặn miệng – Tóc của nữ nhân hay bị rụng đây đó, thường trở thành manh mối phá án, ta muốn là hung thủ, tuyệt đối sẽ không tìm nữ nhân lắm tóc mà ra tay.




– Có phát hiện mới ? – Tiểu Lưu đè thấp âm thanh hỏi.



Pháp y quay đầu xem xem Lăng Tranh có chú ý bên này không rồi mới nói :



– Đội trưởng các ngươi không dùng lạt muội lăn qua sàng đan, ngay cả liên sàng đan cũng chưa lăn qua tốt.



Trên mặt Tiểu Lưu mang biểu tình phấn khích :



– Làm sao thấy được ?



– Vừa rồi ta cùng hắn có nói qua chuyện này, mỗi hành động của hắn chứng tỏ đối với đề tài này hắn đang gặp khó khăn. Lui về sau ý nghĩa lảnh tráng, tay đút vào túi quần chứng tỏ hắn luôn cất giấu bí mật, hiện tại hắn rời khỏi, hiển nhiên là không nghĩ ra cách tiếp tục vấn đề.



Tiểu Lưu tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm đội trưởng nhà mình, vừa vặn đối phương xoay người, đem biểu tình kỳ lạ giấu vào đáy mắt.



– Biểu tình đó của ngươi là gì ?



Tiểu Lưu lau mặt, nháy khôi phục dàng vẻ nghiêm túc.



– Không có.



– Chủ nhà còn ở đây không ?



– Ở ngoài cửa.



Chủ nhà một lần nữa bị gọi lại.



– Ngươi nói người chết tối hôm qua, có bạn đến thăm ?



– Đúng.



– Một người ?



– Một người.



– Không có người khác đến tìm hắn ?



Chủ nhà xoa xoa tay.



– Ta đi thu tiền nhà cách đây hai tầng lầu. Có người muốn thuê phòng, ở bên ngoài có thể gọi điện thoại cho ta, ta đem chìa khóa đến, đưa xong ta liền trở về thì thấy hắn đang kéo một người, ta cũng không rõ nữa.



– Nơi này không có máy theo dõi ngoài hành lang sao?