Tư Nhân Cảnh Khuyển

Chương 42 : Bốn đôi giày da 2

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


Lăng Tranh đến văn phòng thì thấy Tiểu Lưu đang đứng tại chỗ đó sàng lọc ảnh chụp ca bệnh từ bệnh viện.



– Yêu, Lăng đội trưởng, đến đây.



Lăng Tranh đi qua.



– Có phát hiện gì không ?



– Gãy xương cùng bị thương không ít, bất quá phần lớn đều bị loại trừ.



Bên trái gã bày một xấp ca bệnh, Lăng Tranh tùy tiện cầm lấy, Tiểu Lưu vội vàng nhắc nhở.



– Bên đó chính là phần loại trừ, có nữ, nguyên nhân rõ ràng, bệnh trạng không hợp, còn có….



Lăng Tranh rút ra một tấm.



– Nam, nguyên nhân không rõ ràng, bệnh trạng tương xứng…



– Ai, Lăng đội trưởng, ngươi xem danh tính người này thật rõ ràng.



Lăng Tranh nâng mi, kỳ thật đây chính là thứ mà hắn thấy đầu tiên.



– Như vậy là, một ngày trước Tần cảnh bị thương mắt cá chân, cũng đi bệnh viện. Ta lúc đến cũng hoảng sợ, còn tưởng là trùng tên, hỏi bác sĩ mới xác định là anh ấy. Ngày đó trong thang máy còn gặp anh ấy, một điểm thụ thương cũng không nhìn ra, nga, chính là cái ngày ngươi sai ta đi điều tra giày đó.



Lăng Tranh cảnh giác hỏi.



– Ngươi có nói gì với anh ấy không ?



Tiểu Lưu khó hiểu.



– Ta cùng anh ấy có gì để nói a ?



Lăng Tranh nhìn chằm chằm mấy ca bệnh trong tay, ngón trỏ theo tiết tấu gõ gõ.
Tiểu pháp y hoang mang cùng đồng sự trao đổi ánh mắt.



– Ngươi tới chậm một bước rồi, tổ trọng án vừa phái người đến đem hồ sơ đi, hiện tại chúng ta không còn lưu giữ nữa.



Tiếp đón Tần Vanh tại tổ trọng án chính là nữ nhân viên xoay a xoay lần trước.



– Tần cảnh, ngài hỏi hồ sơ a, những văn kiện liên quan đến vụ án đều bị Lưu ca khóa lại, không cho phép bất cứ ai ngoài tổ trọng án xem đâu.



Tần Vanh liễm mi.



– Người trong cục cũng không thể?



– Đó là ý của Lăng đội trưởng, nếu ngài muốn tìm đọc thì phải để hắn phê chuẩn, muốn hay không, ta sẽ gọi cho Lăng đội trưởng?



– Không cần phiền toái. – Tần Vanh từ chối hảo ý của nàng.



Nữ nhân viên thấy khẩu khí y lạnh nhạt rời khỏi, như thế nào cảm giác được sắc mặt Tần Vanh lúc rời đi thật kém. Lăng đội trưởng cũng thật là, không hiểu sao tự nhiên làm thế, chọc cho Tần cảnh sinh khí. Nam thần giận cho đánh mèo với ta, làm sao a QAQ.



******



Lăng Tranh chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là đôi giày da quen thuộc, màu đen sáng bóng, đường cong sắc bén, chủ nhân của đôi giày hiện tại đang ngồi trước mặt hắn, hai chân tùy ý bắt chéo, không vì người trước mặt đang quỳ mà sắc mặt thay đổi.



Ánh mắt Lăng Tranh dần dần đi lên, xẹt qua đôi chân thon dài, đôi tay mười ngón, bả vai rộng lớn, thẳng đến ngang tầm mặt, gương mặt quen thuộc với biểu tình chưa từng gặp trước đây.



Lăng Tranh từ mặt đất đứng lên, kinh ra một thân mồ hôi lạnh.



Hắn dùng sức lắc đầu, ý đồ đem khuôn mặt vừa rồi nhìn đến quên mất.



– Bệnh thần kinh.



Hắn cúi đầu mắng một tiếng, cũng không quay đầu, ly khai hiện trường.