Tù Nhân

Chương 2 :

Ngày đăng: 04:17 19/04/20


Trên điện gần trăm người, không biết là ai đột nhiên phù phù nở nụ cười, đại khái cũng khó có thể chịu được sự ngông cuồng của Lạc Khả Khả, nhìn y vừa muốn uống vừa muốn ăn, tựa hồ hoàn toàn không nghĩ đến chỉ cần địch quân ra lệnh một tiếng y sẽ một mạng quy thiên.



Hơn nữa y một mặt trắng bạch non nớt, tựa như một tiểu đệ đệ không hiểu chuyện nhà, ai cũng không cách nào khởi dậy sát ý chân chính, hơn nữa y vừa mới thổ lộ lời kia cũng rõ ràng y bị bắt đến hoàng cung lại không đường lựa chọn.



Người nọ mới vừa cười ra tiếng, Tiệt Thiên Lưu lập tức nâng đôi mắt lãnh liệt đảo qua đại chúng, tất cả lập tức an tĩnh, có thể thấy uy nghiêm của Tiệt Thiên Lưu thật rất thấu tình đạt lý.



“Lạc quốc còn đại loạn, ta muốn tiếp chưởng Lạc quốc, ngươi có ý kiến không?”



Tiệt Thiên Lưu đã chiếm cứ hơn phân nửa Lạc quốc phú thứ (giàu có và đông đúc), còn lại chính là biên cảnh cùng hương tích nhưỡng Lạc quốc, những cùng hương tích nhưỡng này căn bản là không hề giá trị, hương dân càng sẽ không chống cự, tay không đến bắt cũng không phải vấn đề, sở dĩ hắn hỏi Lạc Khả Khả lời này, ý vị thị uy tương đối nồng nặc.



Lạc Khả Khả lại thế nào nói vẫn là quân vương chính thống Lạc quốc, cách giết y là tống lao vĩnh viễn, bởi trong ngữ khí của Tiệt Thiên Lưu mang sát ý nồng nặc.



Cho thấy người người câm như hàn thiền, mỗi người đều vì sát ý nồng liệt phát tán trên người Tiệt Thiên Lưu mà khiếp sợ, vừa gãi gãi đầu, một dáng không biết sống chết mà mở miệng bày tỏ.



“Đương nhiên không ý kiến, ngươi nói xong rồi chứ? Ta thật sự rất đói, rất khát, hơn nữa vài ngày nay ta còn chưa tắm, trên người ngứa chết được. Cũng không thể mang cho ta chén trà, rồi cho ta chén cơm, rồi mới chuẩn bị nước nóng, để cho ta tắm rửa dơ bẩn trên người sao?”



Tiệt Thiên Lưu hơi hơi thu liễm ánh mắt ngoan lệ, không phát ra một lời; nhưng Hầu Lực Võ dưới hắn thực khó mà nhịn được loại hèn nhát trước mắt, hắn nhịn không được từng bước tới trước, âm thanh nộ dương.



“Ngươi là vua một nước, hiện giờ binh lâm dưới thành, ngươi không suy nghĩ hối hận, còn ở đây đại phóng quyết từ, ngươi rốt cuộc có biết hai chữ vô sỉ viết thế nào không?”



“Không biết.” Lạc Khả Khả đáp đến rõ ràng.



“A?” Hầu Lực Võ lần thứ hai sửng sốt.



Lạc Khả Khả hai tay bày ra, một dáng xòe tay vẻ mặt “chữ biết ta, nhưng ta không biết nó”, dù sao này là sự thật, y vốn không biết chữ.



“Ta không biết chữ, không biết hai chữ “vô sỉ” viết thế nào, nếu ngươi biết viết, ngươi viết lại cho ta xem.”



Hầu Lực Võ tức xuýt nữa hộc máu, phong khí thượng võ phương bắc, hắn thân mình là dựa vào một thân man lực mời thành đại tướng đệ nhất trận tiền của Tiệt Thiên Lưu; bất quá Tiệt Thiên Lưu không chỉ cần có vũ lực, hơn nữa văn võ song toàn, sau khi lên ngôi vị, để Bắc quốc luôn bần cùng ngày càng cường thịnh.



Vài năm nay, hắn theo Tiệt Thiên Lưu chinh chiến bốn bề, cho tới bây giờ chưa gặp qua một kẻ điên vô lại nào khiến tức chết, hắn mỗi một câu, một chữ, đều làm cho sùng thượng võ dũng, võ đức, hắn nghe mà gần như muốn bóp chết.



Đúng là Lạc Khả Khả không phải thật sự chửi hắn vô sỉ, chiếm tiện nghi hắn, chính là chưa bày tỏ hết, nhưng tại hắn nghe được, tựa như châm vào hắn, khiến hắn lửa giận bừng bừng.



Hắn nhấc lên quyền đầu, đi về phía trước vài bước, muốn đem cái tên điên ngu ngốc chưa được giáo huấn, nhưng một đạo âm thanh trầm thấp từ đằng trước truyền đến.



“Dừng tay.”



Toàn thân Hầu Lực Võ cứng đờ, ánh mắt lãnh liệt của Tiệt Thiên Lưu khiến hắn toát mồ hôi lạnh, hắn tự biết thất thố, lập tức quỳ xuống thỉnh tội.



“Thuộc hạ đáng chết, nhưng thất thố như thế…” Đầu của Hầu Lực Võ gần như dập lên trên đất.



Lạc Khả Khả thật chịu không nổi đói bụng, y the thé kêu lên: “Rốt cuộc có cho trà, cơm, nước nóng cho ta hay không?”



Âm thanh sắc bén của y gần như xuyên thủng màng tai của mọi người, ngay cả Hầu Lực Võ cũng xuýt nữa phải bịt tai lại, hắn quay đầu, trợn mắt mà nhìn Lạc Khả Khả.



Lạc Khả Khả đã nhìn quen hoành mi thụ mục (mày dữ mắt dựng) của hắn, y không chút phản ứng, dù sao bụng thì đói, ai còn có sức mà quản người khác a?



“Đến một tòa cung điện sạch, cho y trà ngon, cơm ngon cùng nước nóng, lập tức kéo xuống, người khác báo cáo chiến huống.”
Lúc này những mỹ nữ kia toàn thân trần trụi nằm ở trên giường Lạc Khả Khả, ánh mắt của Hầu Lực Võ kể cả sắc đẹp trước mắt cũng nắm không xong, ở đâu lại chú ý đến cái tiếng nho nhỏ không nghe nổi của y.



“Ngươi nói cái gì? Nói lớn tiếng một chút…”



Một trong những mỹ nữ thuộc kiểu Hầu Lực Võ hân thưởng, cuối cùng nàng cởi bạc sa xuống, lộ ra vóc người xinh xắn, khiến bụng dưới Hầu Lực Võ một trận hỏa nhiệt.



“Ân, chính là cái…này, cho nên…”



Nhìn được mà ăn không được khiến cho Hầu Lực Võ huyết khí thượng dũng, hận không thể một chưởng đánh bay Lạc Khả Khả. “Ngươi nói lớn tiếng một chút, ta nghe không được lời phế của ngươi.”



Lần này Lạc Khả Khả nói phi thường lớn tiếng, tiếng lớn đến ngay cả thị vệ đứng canh ngoài điện cũng nghe được.



“Ta nói là ta có giấu bệnh, ta không thích nữ nhân, chỉ thích nam nhân cường tráng như tướng quân, nếu là tướng quân, ta nguyện ý đem lần đầu tiên cho ngươi; nếu vương thượng của ngươi muốn cho tửu trì nhục lâm, không bằng kêu hắn ban tướng quân cho ta, như vậy ta sẽ rất cao hứng.”



Sắc mặt Hầu Lực Võ từ đỏ biến thành tái nhợt như xác chết, rồi mới tái như đám cỏ, trong thời gian ngắn mà thay đổi ba sắc mặt, có thể nói sắc mặt cả đời hắn thay đổi nhanh nhất.



“Ngươi nói bậy cái gì? Ta đánh chết ngươi!”



Hầu Lực Võ tức đến gần như muốn xay xẩm.



Nhìn hắn xuất chưởng, Lạc Khả Khả vội vàng nói: “Ngươi không cần đánh ta, như vậy vương thượng của ngươi sẽ tức giận.”



Thủ chưởng mạnh mẽ của Hầu Lực Võ ngừng lại, Tiệt Thiên Lưu kỉ luật nghiêm minh, thưởng phạt rõ ràng, nếu hắn làm tổn thương Lạc Khả Khả, vương thượng có thể sẽ tức giận xử phạt hắn.



“Chính là như vậy, ta không thích nữ nhân, chỉ thích nam nhân; thỉnh ngươi đem những nữ nhân này đi, ta không thích để nữ nhân thấy ta trần truồng.”



Ánh mắt của y hướng Hầu Lực Võ đánh giá trên dưới, Hầu Lực Võ vừa nghĩ tới y thừa nhận thích nam nhân, mà lại thích kiểu như mình, tim của hắn liền dựng lông.



Mặc dù Tiệt Thiên Lưu không có khả năng đem mình thưởng cho Lạc Khả Khả, nhưng giờ phút này nhìn ánh mắt “Thưởng thức” của Lạc Khả Khả, khiến tay chân hắn phát run.



Cho tới bây giờ hắn mới phát giác phế Lạc Khả Khả này có ánh mắt “sắc” như thế.



“Tướng quân, cánh tay của ngươi rất thô, được ngươi ôm chặt cảm giác nhất định rất đã.”



Hai má Lạc Khả Khả phiếm hồng, hai mắt cũng hưng phấn, hơn nữa có dấu nước miếng, vẫn tiến tới tiếp cận hắn, như muốn đem cả thân áp vào ngực hắn.



“Mùi trên thân nam nhân thơm quá a, ta có chút nhịn không được…”



Mắt nhìn cả người Lạc Khả Khả ngã vào, hơn nữa như có vẻ mặt muốn dâng nụ hôn, Hầu Lực Võ một thân nổi da gà, hắn đối nam nhân không có chút hứng thú, nhất là phế vật này.



Không, cho dù là nam nhân khác, hắn cũng không có hứng thú, hắn chỉ thích nữ nhân mà thôi.



Hắn thối lui vài bước, liền chưa có cảm giác đụng vào cột nhà, mới xoay người chạy trối chết,tốc độ còn nhanh hơn phía sau có truy binh đuổi theo hắn.



Bởi chạy trốn quá nhanh, nhanh đến mức hắn không kịp thấy vẻ mặt của Lạc Khả Khả phía sau, khóe miệng kéo lên một nụ cười gian kế.



Nụ cười gian hiểm kia thuần thực vô hà, dường như là tuyền thủy (nước suối) diễm dương, liếc một cái có thể thấy rõ vô cấu thuần tịnh trong đó, từ cái nụ cười thuần tịnh kia có thể hiểu biết, y vừa mới mở nụ cười đùa giỡn vô thương phong nhã.