Tù Nhân

Chương 8 :

Ngày đăng: 04:17 19/04/20


“Đại vương, mọi người đều biết Lạc quốc triều cương bại hoại, nhưng mà băng dày ba thước không chỉ một ngày lạnh. Mặc dù thầy bói tính ra ta là thanh long chuyển thế, nhưng chính là bí mật nói cho cha nương ta, không thể tưởng được cha nương ta thật sự là người thông minh, bọn họ thông báo cho tất cả mọi người biết, ta nếu không giả bộ ngốc, có thể sống đến bây giờ sao, chỉ sợ quan phủ sớm vì việc đó liền bắt ta chém đầu, có người nào làm hoàng đế, lại có thể nhận trong dân gian có người tự xưng là thanh long chuyển thế chứ.”



“Cái này thật cũng không sai.” Tiệt Thiên Lưu gật đầu.



“Đầu óc của ta thật sự tốt hơn người khác rất nhiều, đọc nhanh như gió, nhìn qua là không quên, phu tử không cần giảng, tự ta tùy tiện xem liền hiểu, chính là tính ta rất lười, phu tử liền nghĩ ta không đọc sách, lại nói giả ngốc cũng rất thú vị, vì thế cứ tiếp tục giả bộ.”



Lạc Khả Khả lại thở dài một cái, nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Kỳ thật thầy bói có tìm ta, chúng ta nói chuyện một hồi, đoạn nói chuyện này mới là mục đích trọng yếu nhất để ta giả ngốc.”



“Các ngươi nói chuyện gì?”



Tiệt Thiên Lưu hỏi, làm cho Lạc Khả Khả lên tiếng muốn nói, lại khó nói ra miệng, y nghiêng nghiêng đầu nói: “Đại vương, đoạn nói chuyện này rất kỳ quái, ngươi chỉ nghe là tốt rồi. Kỳ thật từ lúc ta còn nhỏ, ta liền thường mơ, giấc mơ này rất chân thực làm cho ta muốn quên cũng không quên được.”



Lạc Khả Khả rất ít khi lộ ra biểu tình khó xử, tay Tiệt Thiên Lưu đang xoa bóp lưng y không tự giác chậm lại, đồng thời thanh âm cũng trầm xuống.



“Giấc mơ gì?”



Lạc Khả Khả lại gãi đầu một chút, giấc mơ này từ sau khi y trưởng thành, mặc dù không thấy nữa, nhưng cảnh trong mơ vẫn rõ ràng như mới hôm qua.



“Trong mộng ta đều nhìn thấy một bạch ngạnh lão hổ toàn thân tuyết trắng, nó rất lớn! Ngươi có biết, bạch ngạnh lão hổ là vua của muông thú. Nó đứng ở nơi không xa ta, vẫn cứ nhìn chằm chằm ta, hại toàn thân ta không được tự nhiên, nhưng nó không cắn ta, cũng không muốn đuổi theo ta, chính là đứng ở chỗ đó, hai chúng ta cứ như vậy nhìn nhau, ta không hiểu được nó đang nhìn ta cái gì.”



Tay Tiệt Thiên Lưu đang xoa lấy lưng Lạc Khả Khả đột nhiên dừng lại, hắn hơi hơi cau mày, lại lập tức giãn ra.



“Có lẽ nó nhìn thấy trên mặt đất, có một con thanh long lười biếng đang ngủ không biết trời đất, con thanh long kia cũng mở một đôi mắt mơ mơ màng màng ngủ không đủ trừng nó, còn không rõ tình huống liền nói “ta đói”.”



Lạc Khả Khả há hốc miệng, “Đại vương, ngươi cũng biết đoán mệnh sao? Bằng không sao lại biết lúc đó ta nói với bạch ngạch lão hổ kia là ta đói.”



Tiệt Thiên Lưu muốn cười nhưng vẫn nhịn xuống, cuối cùng hắn hôn lên môi Lạc Khả Khả, nhẹ nhàng nói: “Sau đó thì sao?”



“Dù sao liền thường thường mơ, con bạch ngạch lão hổ kia cũng không có vẻ ác ý với ta, hai chúng ta luôn nhìn nhau, chính là mỗi lần cự li đều ngắn lại, giống như đang nói cho chúng ta biết, sẽ có một ngày chúng ta chạm mặt, sau này ta thật không chịu nổi giấc mơ kỳ quái này, chạy đi tìm thầy bói kia, nói sự kiện này.”



“Rồi sau đó?”



Lạc Khả Khả nghiêng đầu nói: “Thầy bói nói, thanh long bạch hổ cùng ra đời, hai cường cùng tranh một phương, mệnh cách đế vị của thanh long tuy chính, nhưng đáng tiếc… Đáng tiếc tính thanh long rất lười, nói thêm nếu ta không tỉnh lại, đế vị sẽ bị bạch hổ cướp mất, ta nghe thực phiền, liền bắt đầu mắng hắn.”



“Ngươi mắng hắn?” Tay Tiệt Thiên Lưu dừng lại.



“Đương nhiên phải mắng, hắn là cái gì, bằng cái gì đến nhà người ta nói ta cái gì là thanh long chuyển thế, khiến cho ta thống khổ không chịu nổi, còn phải giả ngốc, hơn nữa còn dám sai sử chúng ta phải sống thế nào?”



Lạc Khả Khả tưởng tượng đến những thống khổ mình phải chịu, liền tức giận, một bộ dáng muốn giết người.



Thối thầy bói đáng giận, nghĩ mình đoán chuẩn là có thể nói lung tung như thế?



“Làm gì? Ta không làm hoàng đế liền chết sao, lão tử chính là không muốn làm hoàng đế, không được sao?”



Nhân sinh là từ mình quyết định, cũng không phải do trời quyết định, Lạc Khả Khả càng nói càng tức, tức đến mức những câu tục cũng đều nói ra.


Nhưng hiện tại không có Tiệt Thiên Lưu, buổi tối y ngủ một mình cảm thấy rất lạnh, y chưa bao giờ nghĩ mình là người có thân hư hàn, thế nhưng nửa đêm đều lạnh đến tỉnh lại, hơn nữa không nghe được tiếng cười hào sảng đến gần như làm thủng lỗ tai của hắn, y cảm thấy rất… Rất tịch mịch.



Đương nhiên y cũng đã lén chạy đến cửa ngoài Ngự Thư phòng, nhưng lại vì không biết nói gì với Tiệt Thiên Lưu, liền bước thong thả trở về cung điện.



Càng kỳ quái chính là, thân thể của y… Nói ra thật mất thể diện, nhưng cuối cùng y hiểu được vì cái gì có phụ nhân không chịu nổi tịch mịch mà hồng hạnh xuất tường.



Hạ thân y đôi khi nóng nóng cứng cứng, nhất là lúc nghĩ đến việc Tiệt Thiên Lưu cùng y giao hoan, nửa người dưới của y liền đứng lên trong nháy mắt, làm cho y không biết nên làm thế nào.



Có lẽ nào y kỳ thật là một người thực *** đãng? Chính là trước kia không biết đến cảm giác thư sướng của việc giao hoan, cho nên vẫn thủ thân như ngọc, mãi cho đến khi gặp Tiệt Thiên Lưu, sau khi được Tiệt Thiên Lưu cho “cái kia”, liền không nhịn được dục vọng của bản thân nữa.



~~o0o~~



“Lạc tiên sinh… Lạc tiên sinh…”



Vừa nghe ba chữ “Lạc tiên sinh” này, tinh thần Lạc Khả Khả liền trở lại. Trong thiên hạ, người dùng danh xưng này để gọi y, đương nhiên chỉ có Hầu Lực Võ, kể từ lúc y hiến kế thu phục phản loạn, Hầu Lực Võ rất tôn kính y, thường thường gọi y là Lạc tiên sinh.



Xem ra Hầu Lực Võ đã trở về, như vậy y sẽ không nhàm chán đến muốn khóc nữa.



Y vui sướng chạy vội tới cửa, thiếu chút nữa va vào Hầu Lực Võ, may mắn Hầu Lực Võ nhanh chóng dừng chân, nhưng Lạc Khả Khả lại té ngã, Hầu Lực Võ vội vàng giang tay ôm lấy eo y, giữ vững thân mình cho y.



“Lạc tiên sinh, ngươi không sao chứ?”



“Không… Không sao.”



Toàn thân Lạc Khả Khả run lên, tay Hầu Lực Võ mặc dù nhỏ hơn tay Tiệt Thiên Lưu một chút, nhưng cảm giác khi ôm eo y giống như Tiệt Thiên Lưu, làm cho toàn thân y tê dại.



“Lạc tiên sinh, vương thượng của ta dùng mưu kế ngươi nói, phái ta đến đó chiêu hàng tên họ Trần kia, đại bộ phận đã đầu hàng, trừ bỏ tên họ Trần cùng thân tín của hắn không chịu đầu hàng, những người khác đều đã đầu hàng, đây có thể nói là thành công rất lớn, đây đều là công lao của Lạc tiên sinh ngươi.”



“Không có gì, chỉ là việc nhỏ mà thôi.”



Bởi vì hai người đứng rất gần, độ nóng của thân thể Hầu Lực Võ xông vào mũi Lạc Khả Khả, mà độ cao, thể hình của Hầu Lực Võ đều giống Tiệt Thiên Lưu, Lạc Khả Khả nhịn không được ý nghĩ muốn vươn tay sờ ***g ngực Hầu Lực Võ.



Ô ô, làm sao bây giờ? Y hình như muốn phát xuân!



“Lạc tiên sinh, ngươi sao thế? Mặt của ngươi rất hồng? Có phải không thoải mái không?”



Đúng, y rất không thoải mái, hơn nữa là vô cùng vô cùng không thoải mái.



Lạc Khả Khả nhìn mặt Hầu Lực Võ, ảo tưởng Tiệt Thiên Lưu đang đứng trước mặt y, y kìm lòng không được giơ hai tay ôm lấy Hầu Lực Võ, Hầu Lực Võ sợ đến không dám động đậy.



“Lạc tiên sinh, ngươi sao thế?”



“Ta có chút không thoải mái, ngươi ôm ta lên giường trước đi.”



Hầu Lực Võ tưởng Lạc Khả Khả thật sự không thoải mái, lập tức ôm lấy y, đi đến một căn phòng trong cung điện.