Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu

Chương 2 : Trở về tuổi xuân

Ngày đăng: 11:23 30/04/20


Editor: L.N.H.T



Trên xe buýt, nhân viên bán vé dùng sức đẩy cánh tay Dư Uyển Uyển, “Em gái, dậy đi…”



“Gì vậy?” Dư Uyển Uyển mở hai mắt mông lung ra, mơ hồ nhìn nhân viên bán vé.



“Em gái, em lỡ trạm rồi. Đã đến trạm cuối rồi.” Nhân viên bán vé không nhịn được bèn giải thích.



“Tôi không ngồi xe mà!”



“Em gái, có phải em vẫn còn mơ ngủ không. Đây là cửa trạm thành phố X. Nếu muốn ngồi trở về thì xin vui lòng ngồi xe bên phía đối diện.”



Dư Uyển Uyển chóng mặt xuống xe, vừa cúi đầu thì thấy mình đang mặc một chiếc váy màu đỏ, trên vai còn đeo một túi sách rất nặng.



Không đúng, đã nhiều năm cô không mang váy rồi. Trong cuộc sống cô đã sớm xem nhẹ giới tính, thậm chí giống như đàn ông làm công việc nặng. Hơn nữa cũng không cần băng bó trị thương, cho tới bây giờ cô đều không có tiền.



Kiến trúc dường như từng rất quen thuộc khiến Dư Uyển Uyển cảm thấy mờ mịt, đã rất lâu cô chưa trở lại thành phố này rồi. Thật ra phần nhiều là cô không dám, cũng không muốn. Chỉ là, không phải do cô nghĩ lung tung. Một nữ sinh mang mắt kính đột nhiên vỗ cô một cái.



“Em gái, có thể nhờ em giúp một chuyện không?”



Dư Uyển Uyển sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn, thời gian như lùi về mười ba năm. Cô nhận ra chị đeo mắt kính này, chị ấy tên Lăng Tâm.



Mười bốn năm trước, Dư Uyển Uyển cũng ngồi xe quá trạm, bất cẩn ngồi đến trạm cuối.



Sau đó cô gặp Lăng Tâm, Lăng Tâm vội vàng chạy từ trong ngõ hẻm ra, rồi tiến lên giữ cô lại.



Ngay lúc này, sự thật chồng lên trí nhớ của Dư Uyển Uyển.



“Em gái, em có biết “Khinh Vũ” không?” Lăng Tâm vừa nói vừa lấy một quyển tạp chí thời trang trên quầy báo lên.



“Chị là biên tập thực tập của “Khinh Vũ”, đây là thẻ công tác của chị, tòa soạn của bọn chị ở tòa nhà bên kia. Kỳ tiếp theo là về chủ đề học sinh cao trung[1], người mẫu Liễu Liễu chị hẹn hôm nay không tới, em có thể giúp chị một chuyện không? Là chụp ảnh hằng ngày của học sinh cao trung đấy.” Tốc độ nói chuyện của Lăng Tâm rất nhanh, một lèo một hơi.



[1] Cao trung là từ lớp 10 tới lớp 12 (được chia ra: cao trung năm nhất; cao trung năm nhì; cao trung năm ba tương đương lớp 10, lớp 11, lớp 12)



Chị ấy cố gắng giải thích cho Dư Uyển Uyển, gấp đến độ mồ hôi chảy đầy đầu.



Lúc này Lăng Tâm là một biên tập thực tập, nếu nhiệm vụ đầu tiên không hoàn thành… có lẽ sẽ mất đi tương lai ở “Khinh Vũ.”



Lăng Tâm đã từng vì thuyết phục Dư Uyển Uyển mà tốn không ít sức lực. Lúc này, Dư Uyển Uyển nhìn Lăng Tâm mặc áo sơmi ca-rô, mang kính gọng đen, tuổi trẻ đơn thuần có chút ngớ ngẩn lại buồn cười.



“Làm người mẫu chụp hình đúng không ạ? Vậy được ạ.” Dư Uyển Uyển dùng tâm trạng nhớ nhung mà nhìn chằm chằm vào Lăng Tâm, sau đó dụng sức bấm mạnh vào lòng bàn tay một cái. Cảm giác đau nhói nhắc nhở cô, tất cả đều không phải là mơ. Cô thật sự trở lại mười bốn năm trước, mùa hè được Phương Dật Thần thổ lộ.




Lúc cô còn nhỏ, bà thật sự sẽ xoắn tay áo lên, cầm một cây gậy trúc, dùng sức đánh vào mông của Dư Uyển Uyển, bà chuyên chọn nơi nhiều thịt nhất mà đánh. Nhìn bên ngoài thì không sao nhưng trên thực tế thì rất là đau.



Lúc nhỏ Khâu Vân Vân bị bà nội nghiêm khắc mang theo nuôi bên người, bà nội là một tiểu thư khuê các, Khâu Vân Vân học được rất nhiều phép tắc. Sau khi lớn lên, Khâu Vân Vân lại dùng đủ loại phép tắc đã sớm lỗi thời giáo dục con gái của mình.



Mặc dù nhà bọn họ đã sớm không còn vinh quang, ngay cả chính bà cũng chỉ đụng chút đuôi phú quý mà thôi.



Thế nhưng Khâu Vân Vân thật sâu say mê thời đại nhà họ Khâu hưng thịnh trong miệng bà nội, hơn nữa còn hãm sâu ở trong đó, không thể tự thoát ra được. Thế cho nên đời này của bà vẫn luôn sống không được như ý.



“Con ngồi trên xe mệt quá nên ngủ thiếp đi, không cẩn thận lỡ trạm.” Dư Uyển Uyển bèn giải thích.



“Sao con không cẩn thận vậy, nhóc con con cứ liều lĩnh thế mãi.” Quả nhiên, lại một trận la mắng tựa như dông tố.



Dư Uyển Uyển lớn lên dưới sự dạy dỗ kỳ lạ của Khâu Vân Vân như thế đấy. Cô cảm giác Khâu Vân Vân khiến cô hít thở không thông.



Không dễ gì đợi đến lúc Dư Uyển Uyển lên cao trung, rời xa nhà, thoát khỏi “móng vuốt” của mẹ nhà mình. Rồi tựa như đột nhiên thông suốt, tỉnh ngộ, trưởng thành, đột nhiên phát hiện những lời mẹ cô nói đều không đúng.



Mẹ của cô vẫn luôn theo đuổi cuộc sống hư vinh, vẫn luôn cố tình gây sự cuộc sống của cô và ba.



Vì vậy Dư Uyển Uyển đã thực hiện một cuộc phản nghịch kịch liệt nhất trong đời. Cô đồng ý lời thổ lộ của Phương Dật Thần, lén yêu sớm với anh ta.



Khi đó cô không yêu Phương Dật Thần mấy, chỉ là nghĩ tới vẻ mặt của mẹ cô sau khi bà phát hiện bí mật của cô thì thầm thoải mái.



Lại sau đó, bị mẹ phát hiện, lại một trận mưa to gió mạnh. Cô lén lút rời nhà trốn đi, thẳng đến khi kết hôn với Phương Dật Thần mới trở về nhà…



Khi đó Phương Dật Thần đã có chút danh tiếng ngôi sao rồi.



Mẹ lại nhếch khóe miệng nhìn cô, “Con ngốc, sau này con không hối hận là được rồi.” Sau đó tựa như sức lực toàn thân đều bị rút hết, Khâu Vân Vân nói, “Con đừng về thăm mẹ, mẹ thấy con sẽ đau tim.”



Dư Uyển Uyển cảm thấy bà nói chuyện quá xui xẻo, cho nên càng không muốn về nhà. Chỉ là lúc Phương Dật Thần kiếm ra tiền, cô vẫn gởi một ít về nhà.



Lại sau đó, quả nhiên Dư Uyển Uyển bị Phương Dật Thần bỏ.



Bi kịch của cô, bất hạnh của cô bị Khâu Vân Vân nói ra. Khâu Vân Vân vẫn luôn cảm thấy Phương Dật Thần vốn chẳng phải là người đáng để tín nhiệm.



Dư Uyển Uyển lại không chịu nghe lời bà, cứng rắn đạp nát cuộc đời của mình.



Dư Uyển Uyển đã từng oán hận nói với bà, nếu không phải vì mẹ, con sẽ không như vậy.



Mẹ của cô thì mặt không có chút máu mà nhìn cô.