Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu

Chương 23 : Bừng tỉnh khỏi giấc mộng lớn

Ngày đăng: 11:24 30/04/20


Editor: L.N.H.T



Lúc Cốc Tuyết Hàm rời đi, đúng lúc không cẩn thận nhìn thấy cuốn vở của Dư Uyển Uyển. Mặt trên vẽ đủ loại hình dạng, đánh dấu chằng chịt…



Đến lúc này, chị ta mới phát hiện một sự thật không thể không thừa nhận, Dư Uyển Uyển không phải là gối thêu hoa như trong tưởng tượng của chị ta, mà là một diễn viên chân chính. Cô có thiên phú hơn nữa vẫn luôn dốc sức rèn luyện diễn xuất.



Mặc dù Dư Uyển Uyển mới mười sáu tuổi, diễn xuất cũng rất non nớt, nhưng lại được lão tiền bối lão sư Phùng coi trọng, không phải là không có lý do!



Lúc trước, chị ta cũng là ma mới, nhưng có từng được lão tiền bối đức trí song hinh[1] chỉ điểm chiếu cố, được bạn cùng thời giúp đỡ yêu thích?



[1] Đức trí song hinh: vừa có tài đức vừa có trí tuệ



Lúc trước, chị ta đã từng vì một vai diễn nhỏ mà hận không thể một ngày hai mươi bốn giờ đều dùng để cân nhắc?



Lúc trước, chị ta cũng có đôi mắt sáng ngời như vậy, đối với cái thế giới này, cho dù là hoàn cảnh chung quanh, cho dù là hoàn cảnh mà mình phải đối mặt, cho dù thế nào cũng đều phải diễn cả…



Chị ta từng vì diễn mà sinh tồn. Vì diễn có thể từ bỏ mọi thứ.



Chỉ là chị ta bắt đầu thay đổi từ khi nào?



Mong đợi từ từ biến thành thất vọng, thất vọng lại từ từ biến thành tuyệt vọng.



Tuyệt vọng lại biến thành hết hy vọng, hết hy vọng lại không nhịn được mà ảo tưởng.



Sau đó chị ta chờ đợi quá lâu, vì chờ đợi thời khắc kia đến mà vứt sạch tất cả mọi thứ… Chị ta ép mình phải tỉnh mộng.



Có một vài thứ chị ta nhất định mãi mãi không đợi được!



Chị ta chỉ là một trong những chúng sinh trong vòng tròn này.



Trong cái giới này, mỗi ngày đều có người kiên trì không đi tiếp, ngã xuống, hoặc rời đi…



Chị ta không hề đặc biệt, không có sẵn vẻ ngoài hoàn mỹ, càng không có sẵn diễn xuất kinh tài tuyệt thế…



Kinh nghiệm mười mấy năm nói chi chị ta biết, cho dù có cố gắng hơn nữa thì như thế nào? Không có khả năng thành công! Từ lúc bắt đầu vận mệnh đã định như vậy rồi!



Sau đó chị ta bắt đầu trở nên toan tính thiệt hơn, bắt đầu giận đời, chị ta càng ngày càng gần giống vai phản diện trong vai diễn.



Cuộc sống như diễn, diễn như cuộc sống. Chị ta bắt đầu không phân rõ trong diễn ngoài diễn, bắt đầu sống mơ mơ màng màng…



Chỉ là tất cả chuyện này đều là do chị ta muốn sao?



Chẳng lẽ đời này chị ta cứ xấu xí mãi như thế? Nghề diễn của chị ta thì sao? Giấc mộng của chị ta thì sao?
Không phải ai cũng cười hả hê với cảnh ngộ của chị ta, thờ ơ lạnh nhạt nhìn chị ta trầm luân vào trong vũng bùn…



Cho dù chị ta trở nên xấu xí khó coi, bọn họ vẫn bằng lòng để ý đến chị ta, bằng lòng vươn tay về phía chị ta kéo chị ta lên!



Oán trách cũng được, phê bình cũng được, thoải mái mà châm biếm, không phải đều là biểu hiện đang quan tâm đến chị ta sao?



Nghĩ tới những chuyện này, Cốc Tuyết Hàm càng thêm áy náy, tựa như làm việc gì trái với lương tâm vậy, rất nhanh rời đi…



Về phần cuộc sống sau này, chị ta sẽ bắt đầu lại lần nữa.



Còn Dư Uyển Uyển hiển nhiên bị rung động rất lớn. Diễn xuất của Cốc Tuyết Hàm khiến cô cảm thấy ngạc nhiên.



Cốc Tuyết Hàm dốc lòng diễn xuất hơn mười năm, có căn cơ tích luỹ, khiến cô cảm thấy khâm phục.



Trên thế giới này, người biết diễn xuất quá nhiều, nhưng càng đi về sau càng ít người.



Thật sự có thể đi lên ngọn đỉnh Kim Tự Tháp, rất là hiếm có.



Phong cảnh xinh đẹp nhất, chỉ có người có thể chịu đựng đi trên con đường cô đơn, chịu đựng ngày qua ngày vất vả tôi luyện, cam tâm làm nền cho người khác, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ, không ngừng đứng dậy trong nghịch cảnh, mới có cơ hội có thể thấy được…



Lặp đi lặp lại nhiều lần, cuộc sống giương buồm xuất phát lần nữa, có thể tìm được nơi có cá sao?



Lão sư Phùng vẫy vẫy tay với Dư Uyển Uyển.



Dư Uyển Uyển rất nhanh chạy đến bên cạnh bà cụ. Bà cụ nhét ly nước hình con gấu vào trong tay cô, Dư Uyển Uyển hơi ngửa đầu, uống một ngụm lớn trà lạnh, bà cụ không nói gì, chỉ hài lòng nhìn cô.



Nhìn bà cụ trước mặt cười vô cùng dịu dàng với cô, muốn nhìn xem cô trở thành người có tiền. Nhớ tới ba mẹ trong nhà, anh Bảo trong đoàn làm phim, Trang Hiểu Bân cùng với các anh em của anh, chị Lăng Tâm từng giúp cô nhận đóng quảng cáo… còn có có rất nhiều người cô biết, hoặc tình cờ gặp nhau…



Tương lai của cô rất mù mịt, đường đi gập ghềnh còn có rất nhiều nguy hiểm chưa biết.



Chỉ là trên đường đi này lại may mắn gặp được rất nhiều người tốt. Bọn họ bằng lòng giúp đỡ cô chỉ điểm cô, bằng lòng đưa nước giữa đường đi, mang đến cho cô một cơ hội sống ở trong nghịch cảnh… thậm chí đi cùng cô một đoạn đường ngắn…



Trong bọn họ, chưa chắc có người có thể đi cùng cô đến điểm cuối.



Nhưng nghĩ tới bọn họ, trái tim cô trở nên rất mềm mại, trong thân thể cũng tràn ngập dũng khí.



Tương lai rất xa xôi, đường đi rất vất vả, trên đường lại có bạn đi cùng, cô còn lo sợ cái gì đây? Chỉ cần lấy hết dũng khí, xông về trước?



Dư Uyển Uyển ra vẻ con nít miêu tả thể nghiệm diễn xuất lần này với lão sư Phùng. Cô như bước vào ngưỡng diễn xuất khác, hoặc đang chạm vào cánh cửa không biết vỗ…



“Nhị Anh” chỉ cười híp mắt nhìn cô, cũng không để ý tới cô bé phớt lờ mình.