Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu

Chương 25 : Cuộc sống diễn dịch

Ngày đăng: 11:24 30/04/20


Editor: L.N.H.T



Trương Đại Anh dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, từ nông dân xoay người thành người phụ nữ giàu có.



Chị từng nhiều lần được truyền thông đưa tin, cũng từng nhận phỏng vấn của đài truyền hình, nói về quá trình gây dựng sự nghiệp của mình. Cũng vì vậy mà trở thành thần tượng của thế hệ trẻ.



Trương Đại Anh có một công ty lớn trong quảng trường Tây Hoa sang trọng nhất thành phố, bên trong chủ yếu kinh doanh đủ loại trang phục cao cấp trong ngoài nước, cùng đồ dùng gia đình.



Ngoài ra, Trương Đại Anh còn có một xưởng may trang phục, nhãn hàng quần áo Anh Hoa vì kiểu mẫu mới lạ giá cả phải chăng mà được nhóm người có thu nhập thấp yêu thích.



Do công việc bận rộn, đã rất lâu rồi Đại Anh không về nhà thăm mẹ và Lục Anh. Đại Anh cực kỳ nhớ Lục Anh nên thường xuyên điện thoại về nhà.



Cho dù chỉ nghe giọng của Lục Anh, giọng của Đại Anh cũng thay đổi khác hẳn.



Lục Anh đã biết sự thật, mặc dù vẫn không mở miệng gọi chị là mẹ nhưng dáng vẻ cũng thay đổi trở nên dịu dàng đáng yêu. Đại Anh phải chăng nên may mắn vì Lục Anh nhà chị không thay đổi trở thành con nhím nhỏ.



Nhưng cố tình là, khách hàng nước ngoài quan trọng Đại Anh muốn tới chào hỏi lại là anh ta?



Ở trong khách sạn, trong khoảng khắc nhìn thấy anh ta xuất hiện, rốt cục Đại Anh vẫn không nhịn được mà sợ ngây người.



Anh ta già rồi, trở nên thăng trầm, đổi tên, mặc âu phục cao cấp, có đủ khí chất của một lãnh đạo. Nhưng Đại Anh liếc nhìn một cái là nhận ra anh ta. Còn anh ta thì áo gấm về làng, dùng ánh mắt cám bã nhìn chị…



Điều này khiến Đại Anh xưa nay luôn trầm ổn hoàn toàn thất thố.



Rõ ràng là một hợp đồng kinh doanh quan trọng, nhưng Đại Anh lại quay đầu rời đi.



Suốt dọc đường đi, Đại Anh không có cách nào khống chế được tâm tình của mình. Tình cảnh mười mấy năm trước không ngừng ùa về…



Lúc Đại Anh còn trẻ, là một cô gái rất vui vẻ cởi mở. Khi đó chị xinh đẹp lại có khí chất.



Lúc học Trung học thì có một đống nam sinh thích chị. Mặc dù biết thời điểm này không nên quen bạn trai nhưng Đại Anh vẫn không nhịn được mà động lòng với Ngô Bỉnh Hiền đẹp trai anh tuấn.



Khi đó tình hình trong nhà Ngô Bỉnh Hiền không tốt. Đại Anh lại bướng bỉnh muốn hẹn hò với đối phương. Lúc yêu nhau thì rất hạnh phúc, còn nói sẽ cùng nhau cả đời.



Ngô Bỉnh Hiền lại đột nhiên bị người trong nhà đưa đi. Đại Anh cảm thấy bị vứt bỏ, nhưng trước mặt vận mệnh tàn khốc lại không thể làm được gì.



Nhị Anh là một thanh niên ngay thẳng, cứng nhắc thậm chí có chút không biết biến báo[1]. Anh không hề chấp nhận những chuyện không thể cho ra ngoài ánh sáng.



[1] Biến báo: dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc.



Nhị Anh biết sự tồn tại của Ngô Bỉnh Hiền. Nhưng lúc đi tìm Đại Anh thì không cẩn thận nghe thấy tin tức Ngô Bỉnh Hiền sắp rời đi.




“Hai đứa nó một đứa thân thể bất tiện, một đứa số mệnh không tốt.” Hai cái không tiện này không chỉ nói về bọn họ, còn có rất nhiều nghệ sĩ khác nữa.



Rõ ràng là thể chất nghiêm nghị, kinh tài tuyệt diễm, lại không kiêu ngạo, không bảo thủ, yêu thích sự nghiệp diễn xuất chịu khó nỗ lực phấn đấu.



Nhưng vì vận may kém, trong lúc tốt đẹp nhất rút khỏi vòng tròn diễn dịch đang là trào lưu chủ yếu.



Đời này nhất định không có duyên với ngai vàng.



Bọn họ đứng ở nơi gần đỉnh núi, có thể nhìn xuống chúng sinh, nhưng lại đã định không có cách nào trèo lên đỉnh núi.



Chạy đến xem diễn không chỉ có Dư Uyển Uyển và lão sư Phùng. Còn có “vai phản diện” Cốc Tuyết Hàm diễn vai Tam Anh, “bình hoa” Thẩm Mạn Sương diễn vai Tứ Anh, người mới đẹp trai diễn vai “Ngũ Anh”, cùng đám vai phụ vai quần chúng trong đoàn làm phim.



Trong số bọn họ có một vài người không có thiên phú diễn xuất, có lẽ kiếp này của bọn họ cũng không thể nổi tiếng trên màn ảnh. Đóng vai phụ, đóng đến nản lòng thoái chí, cuối cùng mang theo đống ai oán rời khỏi cái vòng tròn này…



Có vài người có lẽ có thiên phú, nhưng lại không có cố chấp sâu với diễn xuất. Thường xuyên xen lẫn vào mỗi studio, vô vị nhạt nhẽo sống qua ngày, coi diễn xuất như công việc, kiếm được tiền là tốt rồi.



Có vài người có thiên phú có nhiệt huyết nhưng lại bị cố định trong một loại hình, phấn đấu mười mấy năm cũng không thể đổi đời, cuối cùng đắm mình trong truỵ lạc…



Có vài người vì nguyên nhân nào đó mà nản lòng thoái chí lấy chồng sinh con, sau lại phát hiện cuộc sống không tốt đẹp đến vậy, còn nghĩ quay đầu lại cố gắng phấn đấu lần nữa là được sao?



Có vài người vì muốn làm ngôi sao lớn, liều lĩnh xông vào vòng tròn này…



Có vài người vì danh tiếng vì tiền bạc mà bỏ diễn…



Phân cảnh này của hai người họ khiến tất cả mọi người có mặt tại chỗ, bao gồm cả bản thân Lăng Điệp và Đới Chí Trạch đều có một thể nghiệm khác biệt mới…



Bạn thích diễn sao? Bạn thật sự tha thiết với sự nghiệp diễn dịch của mình sao?



Nếu thiên phú của bạn không đủ, bạn có bằng lòng tôi luyện, tận lực chờ đợi cơ hội tới không?



Cho dù có một ngày, rốt cuộc bạn đã vào được cái vòng này. Khán giả fan hô to tên của bạn, bọn họ đều yêu thích bạn. Vậy bạn có thể giải quyết tốt chuyện tình cảm trong diễn ngoài diễn không?



Cơ thể bạn không theo kịp, vận may của bạn không đủ, sau cùng không diễn được vai chính. Bạn có thể tìm được trái tim lúc ban sơ, trở về cương vị, cam tâm tình nguyện làm nền cho người khác?



Diễn xuất là chuyện cả đời.



Không phải là một phút ở trong phim khiến bạn sáng lóng lánh, cũng không phải là thời gian dài trong rạp để bạn tích lũy, cũng không phải là một đêm nổi tiếng khắp thiên hạ, mà là cả đời.



Tựa như câu nói của Đới Chí Trạch lúc nhận giải, “Tôi vẫn còn sống, tôi vẫn còn ở nơi đây, vẫn còn đang diễn!”