Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu

Chương 27 : Tổng giám đốc bá đạo

Ngày đăng: 11:24 30/04/20


Editor: L.N.H.T



Diễn viên Ngũ Anh, rất khéo là trong tên của anh ta cũng có một chữ Anh, Khổng Thế Anh.



Không biết bắt đầu từ lúc nào, người trong đoàn làm phim đều gọi anh ta là “anh Anh”.



Có thể là vì anh Anh quá “cá tính”, cũng có thể là vì sau lưng anh ta là cả một câu chuyện, còn có thể là vì chiếc  BMW màu xám bạc được truyền đi vô cùng thần kỳ. Gần như anh Anh vừa vào đoàn, là trở thành tiêu điểm được mọi người chú ý.



Cho nên nói, làm người không thể phách lối được.



Mọi người đều ngồi xe buýt đi làm, còn anh Anh thì oách quá rồi, ban đầu mọi người đều đoán anh “kiêm chức” không thể lộ ra ngoài ánh sáng đấy chứ. Mỗi ngày rêu rao lái BMW đi làm, còn thường xuyên dẫn theo một em gái mặt trái táo thanh thuần đáng yêu, cứ thế rước đầy thù hận…



Không biết từ lúc nào, đủ loại tin đồn về anh Anh cấp tốc truyền khắp mỗi một góc nghách trong đoàn làm phim.



Đặc biệt là chị Cốc sau khi đi trên con đường an phận, chị Cốc không còn là đề tài để bàn tán nữa. Chẳng mấy chốc các bạn nhỏ chú ý tới, “anh Anh” có thể dùng diễn xuất chọc cho đạo diễn khóc rống…



Vì vậy mọi người cực kỳ vui sướng dời mục tiêu “tám”. Về chuyện “anh Anh” và phú bà, chuyện “anh Anh” lừa gạt em gái, mọi người xúm lại một chỗ, vừa nhắc tới đề tài này là lòng đầy căm phẫn. Cái cậu “anh Anh” này quả đúng là hèn nhất trong đám hèn hạ, là đồ cặn bã nhất trong đám đàn ông cặn bã…



Sau khi anh Anh được phú bà bao nuôi còn muốn dụ dỗ con gái! Đây quả thật là một căn bệnh rất thương tâm. Đàn ông con trai đến mức này thật đáng xấu hổ. Là người có tinh thần trọng nghĩa đều không thể chấp nhận anh Anh.



Hơn nữa, thực tế thì trong đoàn làm phim cũng là nơi dựa vào thực lực để nói chuyện.



Dù nhân phẩm của Cốc Tuyết Hàm có nát bét thế nào, nhưng diễn xuất quả thực không thể khiến ai bắt bẻ được. Đặc biệt là sau khi chị Cốc dốc lòng chuyên tâm nghiền ngẫm kịch bản, diễn xuất càng tiến bộ không ngừng, cho dù diễn cùng lão tiền bối trong đoàn phim cũng không rơi vào thế hạ phong.



Những người thích “tám” kia cũng cảm thấy chị Cốc kỳ quái, nhưng lại không “tám” được chuyện gì. Dù có “tám” về chị Cốc, thì địa vị vai nữ phụ phản diện cũng đặt ở đó rồi!



Một bộ phim có vai phản diện nữ thì đám đạo diễn sẽ nghĩ tới chị ta đầu tiên. Đây quả thực là địa vị không ai có thể thay thế được.



Còn anh Anh thì không giống vậy.



Chàng trai nhỏ của giới diễn viên nghệ sĩ trẻ tuổi đẹp trai muốn làm ngôi sao, tự nhận là mình có diễn xuất rất tốt, chỉ thiếu chút may mắn.



Diễn xuất bết bát như thế còn dám xông vào cái vòng này, hơn nữa còn lái BMW rêu rao khắp nơi, thì cũng chỉ có anh Anh.



Mỗi lần trông thấy anh Anh diễn, mọi người lại bắt đầu điên cuồng cào tóc. Năng lực thẩm mỹ sắp bị anh ta dạy hư rồi. Mỗi lần đạo diễn quay xong đều hận không thể đi tìm thuốc trợ tim có hiệu quả nhanh.




Anh Anh đầu tư phim điện ảnh, phim truyền hình, mở game show… đào tạo một vài người mới có chút tài hoa có chút diễn xuất.



Rất nhiều người trong giới đều nói, cậu Anh coi tiền như rác, nhưng lại có một vài thanh niên tài tuấn xem anh ta như Bá Nhạc.



Phàm là kịch bản phim điện ảnh cậu Anh xem trọng, thì anh ta bằng lòng cho người bỏ vốn đầu tư.



Cho dù bộ phim đó anh ta có nhúng tay vào hay không, diễn viên có anh ta hay không…



Có vài đạo diễn chiếm được tiện nghi còn huênh hoang cực kỳ thẳng thắn nói, “Cậu Anh, bộ phim này của tôi thật sự không thích hợp với cậu.”



Anh ta cũng sẽ không tức giận.



Anh ta chỉ  bằng lòng đầu tư phim điện ảnh anh ta thích. Cũng như anh chỉ vì thích diễn cho nên mới luôn diễn vai tổng giám đốc bá đạo…



Rất nhiều đạo diễn mới ra đời đều được cậu Anh giúp đỡ.



Có vài người rất “thanh cao”, sau khi thành danh sẽ im lặng không đề cập tới chuyện này, giống như quen biết cậu Anh mất mặt lắm vậy.



Nhưng có vài người lại nguyện ý xem cậu Anh là tri kỷ của bọn họ. Lúc cậu Anh xảy ra chuyện gì thì cũng đều bằng lòng đứng ra bảo vệ anh ta.



Hơn nhiều năm sau, không hề thấy cậu Anh thua thiệt gì về tiền bạc, ngược lại làm nên sự nghiệp. Có người nói ánh mắt đầu tư của cậu Anh rất chuẩn. Đồng thời anh ta cũng có rất nhiều bạn bè sẵn lòng chấp nhận sự trả giá và nỗ lực của anh ta…



Còn về cậu Anh là người thế nào, Dư Uyển Uyển cũng không muốn nhận xét gì.



Chỉ là nói cho cùng, ở trong đoàn làm phim, Dư Uyển Uyển gặp được nguy cơ lớn nhất từ khi sống lại đến nay. Mà đầu sỏ gây nên nguy cơ này chính là cậu Anh…



Sau khi đạo diễn hô “NG” nhiều lần, Dư Uyển Uyển cũng nhịn không được mà bắt đầu nghĩ, có phải cảnh này nhất định sẽ không qua được không?



Khuôn mặt mũm mĩm căng tròn như bánh bao của Dư Uyển Uyển cũng sắp nhăn nhúm lại rồi. Bên kia anh Anh vẫn không hề áy náy, còn ra vẻ rất cool ngầu cúi đầu suy nghĩ?



Cố Lượng cảm thấy em họ rất đáng thương, đưa khăn lông với nước trà hết lần này tới lần khác.



Lão sư Phùng lại nói với Dư Uyển Uyển, “Cháu nhất định phải học cách thích ứng với tất cả các diễn viên, cho dù cậu ấy diễn xuất có tốt hay không.”