Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu

Chương 38 : Nhìn với cặp mắt khác xưa

Ngày đăng: 11:24 30/04/20


Editor: L.N.H.T



Dư Uyển Uyển xem kịch bản đến đầu óc choáng váng. Vào trong đoàn làm phim mới phát hiện, đạo diễn lại là anh Bảo?



Một năm này, cô và anh Bảo cùng các anh em của Trang Hiểu Bân vẫn hay liên lạc với nhau. Chỉ là những người kia, càng muốn làm anh em với Cố Lượng hơn Dư Uyển Uyển.



Cố Lượng lại làm trợ lý cho anh Anh một lần nữa. Chạy đến đoàn làm phim càng nhiều thì càng quen biết thêm nhiều người hơn. Ở trong cái vòng này càng lâu, có quan hệ với đám người anh Bảo càng tốt. Thậm chí, có cơ hội gì tốt, anh Bảo đều thông báo cho Cố Lượng dẫn anh Anh đi ngang qua trước.



Quan hệ tình nghĩa đều có qua có lại.



Có bộ phim công ty tham gia đầu tư, anh Anh diễn vai nam phụ trong “Điềm Tâm thân yêu”, anh Bảo cũng được chọn làm phó đạo diễn.



Mặc dù anh Bảo mới chính thức vào nghề hơn một năm, nhưng đã làm phó đạo diễn của năm  phim truyền hình một phim điện ảnh. Hơn nữa còn có kinh nghiệm về phim thần tượng.



Cho nên, lần này công ty bỏ vốn đầu tư quay “Thầy giáo Toàn Phong”, Cố Lượng dứt khoát tìm anh Bảo đến làm tổng đạo diễn.



Đối với phó đạo diễn khác thì đây hoàn toàn là cơ hội mong ngóng còn không kịp.



Một đạo diễn muốn hoàn toàn danh xứng với chức thì bình thường phải xào nấu nhiều năm, muốn tuyên bố chính thức còn phải xem có cơ hội hay không?



Cố Lượng lại vì biết thái độ làm người của anh Bảo, tin tưởng năng lực của anh ấy cho nên đặc cách để anh ấy làm đạo diễn của một bộ phim hơn hai mươi tập này.



Có thể nói đây là một loại tín nhiệm rất hiếm có.



Anh Bảo xúc động đến hỏng rồi. Thề nhất định sẽ quay bộ phim này thật tốt.



Anh Bảo cũng vì vậy mà xem Cố Lượng thành Bá Nhạc trong cuộc đời của mình.



Còn Cố Lượng lại coi anh Bảo thành Lương Tài của mình.



Một công ty nhỏ vừa mới thành lập, ngoại trừ có nam nữ chính có liên quan thì những người còn lại không hề có bất kỳ kinh nghiệm nào.



Hơn nữa vốn đầu tư cũng không nhiều, tổng cộng mới có 200 vạn, nam nữ chính đều không lấy thù lao. Đám diễn viên phụ thì đều là người mới nên thù lao đóng phim rất ít.



Phim trường chính là một trường học tư nhân của bạn An Quân, cùng với biệt thự nhà cậu Anh.



An Quân hờn dỗi nói với mẹ cô, “Công ty bọn con nhỏ như vậy có thể cho ra một bộ phim của mình. Hoàn toàn không cần trong nhà giúp đỡ.”



Hướng tổng nói, “Đám tay mơ các con có thể quay ra được bộ phim nào chứ, hơn nữa còn kiểm định chất lượng nữa. Mẹ giúp các con chạy phát hành free.”



Hai mẹ con lập một giao hẹn. Cố Lượng và cậu Anh với tư cách là cổ đông không thể không liều mạng nghĩ cách.



Bộ phim “Thầy giáo Toàn Phong” này là tập trung toàn bộ sức lực và trí tuệ của một công ty nhỏ mới thành lập.



Phần lớn diễn viên đóng vai nhân viên công chức trong phim đều là bạn học của anh Anh. Trong một năm học tập này, anh Anh từ từ cảm nhận được tầm quan trọng của việc kết giao bạn bè.



Đạo diễn là do Cố Lượng kéo anh em của anh Bảo tới. Công việc trong đoàn âm thanh ánh sáng quay phim đều là do anh Bảo kéo người tới giúp đỡ.



Anh thợ quay phim Dư Uyển Uyển có biết, chính là anh Nam lúc trước quay “Lạc Đường”.



Vừa nhìn thấy nam phụ trong phim, Dư Uyển Uyển choáng váng cả người. Không ngờ lại là Hoắc Lỗi mới nhìn qua thì rất xấu xa nhưng thực tế thì rất vui tính?



Người khác không biết, nhưng Dư Uyển Uyển lại biết. Sang năm Hoắc Lỗi sẽ vì một bộ phim điện ảnh mà nhận được giải Gấu Bạc, trở thành Ảnh đế quốc tế trẻ tuổi nhất. Sau đó tương lai một đường bằng phẳng…



Lúc này Hoắc Lỗi vẫn là sinh viên năm hai của học viện Hí kịch.



Mặc dù chỉ mới là sinh viên, vì vai diễn trong “Lạc Đường” của Hoắc Lỗi cho nên để lại ấn tượng sâu sắc cho đám đạo diễn.



Anh chàng được cho là diễn viên thiên tài trong giới, cho nên Hoắc Lỗi hoàn toàn có thể không tham gia vào bộ phim này, anh có thể lựa chọn quay một bộ phim mình thích.




Phân đoạn sau, cậu Anh theo kịch bản giả làm thầy giáo nghiêm chỉnh lăn lộn trong trường học hơn một năm rưỡi.



Kết quả ngày đầu tiên, đi vào lớp chăn trâu thì bị tấn công, cả đầu đầy nước thối.



Vì di sản của ông già, cậu Anh nhịn đến mức nổi gân xanh, vẫn tiếp tục chịu đựng những phiền toái của đám nhóc chết tiệt kia.



Học sinh lớp chăn trâu lại nghĩ lầm cậu Anh là một quả trứng mềm.



Có bạn học cười nhạo, cậu Anh cau mày, khuôn mặt nổi gân xanh thật buồn cười. Còn có người chụp hình lại, đăng lên forum của trường học.



Đối mặt với loại giáo viên trứng mềm này, các học sinh lớp chăn trâu đều lựa chọn nổ chết anh. Khiến anh chết đi, đuổi anh ra khỏi lớp 2-8. Còn có học sinh ra kế ác hơn, chỉnh cậu Anh đến mức phải vào bệnh viện tâm thần. Lý do là, dáng vẻ của anh buồn cười quá.



Vì vậy, hoạt động mỗi ngày chỉnh người của lớp 2-8 ồ ạt bắt đầu. Đủ loại cách chỉnh người ác độc đều ra lò.



Cơm trưa của cậu Anh bị thả sâu, trong ngăn kéo bị bỏ trứng thối, trên bục giản thì dính đầy keo dính cao su vạn năng, dính chặt vào âu phục bị bẽ mặt cực kỳ…



Cậu Anh thật muốn giết hết cả đám chết tiệt này. Nhưng mỗi lần đều phải nhịn đến mức nổi đầy gân xanh, dường như muốn kéo lý trí trở về.



Tựa như con gián đánh mãi không chết, muốn náo mặc cho náo, anh có thể trốn thì trốn, trốn không được thì nhịn, tiếp tục kiên trì ở lại cái lớp này…



Sau giờ làm, mỗi tối cậu Anh đều dùng thái độ hiếm thấy gọi điện cho ông nội, oán trách lớp kia toàn là đám cầm thú.



Có lúc ông cụ nghe anh phàn nàn mà cười ha ha, có lúc sẽ lắng tai nghe đến khi ngủ quên…



Chưa bao giờ cho ý kiến, cũng sẽ không nói cậu Anh quay về, đừng làm nữa.



Hai ông cháu lại tiến vào trạng thái hài hòa khó hiểu. Dường như ông nội rất hưởng thụ thời gian tốt đẹp khi nghe cháu nội làm nũng sau bữa cơm tối này.



Dường như cậu Anh cũng tìm được sự an ủi cho tâm hồn.



Công việc vốn luôn không thể đi vào quỹ đạo.



Nếu không phải dùng cách xử phạt về thể xác sẽ bị đuổi việc thì cậu Anh thật muốn giết đám nhóc chết tiệt kia tám mười lần.



Có mấy lần cậu Anh giận điên lên, cảm thấy thay vì cứ nhịn như vậy thì không bằng cứ đi rửa chén thuê đi?



Nhưng mỗi lần nắm chặt quả đấm, bước ra một bước, thì một giây sau lại thu chân về.



“Lúc ông còn trẻ, thật sự muốn làm một thầy giáo. Ông hy vọng cháu của ông có thể giúp ông hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.” Lời của ông cụ không ngừng quanh quẩn trong đầu cậu Anh, quả thật tựa như kim cô chú của Tôn Hầu Tử.



“Ông già, coi như cháu nợ ông.” Cậu Anh rống giận ở đầu bậc thang, kết quả ở đầu bậc thang có bôi dầu, cậu Anh hụt chân, lăn thẳng xuống dưới lầu.



“Mẹ nó, lại là đám chết tiệt kia?” Cậu Anh cực kỳ đau đớn, ngã xuống đầu xưng lên một cục.



Một cô gái có kiểu tóc hai đuôi ngựa đáng yêu, ôm sách, vẻ mặt lo lắng chạy tới, “Thầy ơi, thầy không sao chứ ạ? Có bị thương không?”



Mẹ nó, tại sao anh lại dạy trúng một đám chết bầm vậy. Chẳng có lấy một đứa nào ngoan ngoãn cả.



Cậu Anh không hề lúng túng bò dậy, sau đó tựa như quên sạch sẽ, biến trở lại thành thầy giáo nhiệt huyết công chính. Khích lệ em gái đáng yêu phải học cho thật giỏi, thi đậu trường đại học tốt, làm một người có ích cho xã hội.



Cậu Anh chịu đựng vết thương đau nhức, xoay người rời đi với dáng vẻ rất ngầu…



Cô gái đơn thuần đáng yêu vẫn đứng ở trong hành lang âm u, lộ ra vẻ mặt mỉm cười cổ quái…



“Xuất hiện một người thú vị. Trò chơi càng ngày càng trở nên thú vị rồi.” Cô gái trẻ dùng giọng điệu hoàn toàn khác biệt với giọng nói mềm dẻo vừa rồi.



“Cut.”