Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu

Chương 5 : Hồ Ly tinh

Ngày đăng: 11:23 30/04/20


Editor: L.N.H.T



Hãng thuốc nhỏ mắt Tinh Tinh Lượng này là của một xí nghiệp kiểu mới, muốn cướp đoạt thị trường thuốc nhỏ mắt của Trân Châu Lộ đã sớm thâm nhập vào lòng người. Bởi vậy quyết định tung ra quảng cáo trong phạm vi cả nước.



Lúc trước khi thiết kế, Tinh Tinh Lượng quyết định để học sinh tiểu học làm trung tâm, muốn tìm một bé gái xinh đẹp tươi mát. Bọn họ vốn định mời thiên hậu nhỏ ngọt ngào giới ca hát Liên Lạc Y tới quay quảng cáo này, nhưng thiên hậu nhỏ vừa mở miệng lại hét tiền quay quảng cáo giá trên trời, sau đó thiên hậu nhỏ còn ghét bỏ Tinh Tinh Lượng đẳng cấp thấp.



Nội bộ Tinh Tinh Lượng thương lượng lại, dứt khoát không tìm minh tinh nữa. Đạo diễn quảng cáo Vương Khánh Nguyên vốn định đến học viện Hí kịch[1] tìm sinh viên đại học năm nhất để quay. Bạn tốt của ông là nhiếp ảnh gia Trương Khắc của tạp chí “Khinh Vũ” đề cử Dư Uyển Uyển.



[1] Học viện Hí kịch: là học viện chuyên về nghệ thuật sân khấu kịch diễn, khác với học viện Điện ảnh



Vì vậy Dư Uyển Uyển có được cơ hội hiếm có như thế này. Mà cố tình ở kiếp trước, cô lại không biết quý trọng, sau đó không hiểu sao mà nổi tiếng, nhưng cô lại không coi trọng.



Lần này, từ lúc bắt đầu Dư Uyển Uyển đã rất nghiêm túc đối với lần quay này.



Quảng cáo rất đơn giản, chỉ có ba mươi giây, là một nữ sinh trung học tràn ngập sức sống, luôn hướng tới thế giới bên ngoài…



Quá trình quay quảng cáo tiến hành vô cùng thuận lợi, dường như Dư Uyển Uyển hoàn toàn có thể hiểu được đạo diễn đang nói cái gì, cảm giác ống kính vô cùng tốt.



Lúc vừa mới tỉnh ngủ, lông mi thật dài như cánh quạt nhỏ chậm rãi vỗ hai lần, từ từ mở mắt ra, ngay sau đó chính là một mảnh mờ mịt… quẩy người một cái mới chính thức tỉnh dậy…



Lúc đi ra khỏi phòng thì tràn ngập sức sống tuổi trẻ… lúc đọc sách thì trầm xuống… lúc mở cửa sổ nhìn ra phía ngoài thì lại tràn ngập hiếu kỳ với thế giới bên ngoài…



Dư Uyển Uyển vốn đã sắp quên lúc mình còn trẻ, nhưng thuận theo quảng cáo này…



Cô mặc váy đồng phục, nhảy lên… dường như cuối cùng đã trở lại cái tuổi này…



Cô trở lại lúc thiếu niên thanh xuân, tinh lực dồi dào, tương lai lấp đầy khả năng vô hạn. Chỉ cần cô chịu cố gắng, tương lai sẽ trở nên khác với người ta…



Trong chốc lát, Dư Uyển Uyển như bị dính ma pháp, trong đôi mắt yên tĩnh như hồ sâu của cô tạo nên gợn sóng…



Cả người Dư Uyển Uyển đều trở nên tươi tỉnh…



Đến cuối cùng, cô cầm chai thuốc nhỏ mắt Tinh Tinh Lượng lên, nhìn vào ống kính nháy mắt một cái…


Hoàng Hiểu Linh cao 1m50 nhỏ nhắn đáng yêu, cân nặng chưa tới 40kg, hiển nhiên bị Dư Uyển Uyển cao hơn một cái đầu dọa sợ. Còn đám bạn cô ta dẫn tới cũng sợ ngây người, chỉ lo xem kịch, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ.



“Tôi và Phương Dật Thần có thể có quan hệ gì chứ? Chẳng qua anh ta viết cho tôi một bức thư tình, tôi nói ngay trước mặt anh ta, tôi muốn thi đại học, trong thời gian ngắn không muốn hẹn hò yêu đương với ai! Đây mà coi là dụ dỗ à?” Dư Uyển Uyển trừng mắt nhìn Hoàng Hiểu Linh, đột nhiên cô cảm thấy rất vô lý.



Kiếp trước, cô bị hồ ly tinh cướp chồng cũng không có dáng vẻ như Hoàng Hiểu Linh. Kiếp này, cô hoàn toàn không định quấn lấy Phương Dật Thần kia, lại bị bạn gái hiện giờ của Phương Dật Thần xem như là hồ ly tinh?



Lúc này trời đã tối, trong ngõ hẻm đen như mực. Vẻ mặt kỳ lạ của Dư Uyển Uyển khó diễn tả bằng lời, cô lạnh lùng nhìn Hoàng Hiểu Linh, dáng vẻ như không để ý chuyện gì, cái gì cũng dám làm.



Hoàng Hiểu Linh thấy Dư Uyển Uyển như thế thì vừa hoảng vừa sợ, nước mắt lại chảy ào ào xuống.



“Chắc cậu xem nhiều tiểu thuyết Quỳnh Dao lắm nhỉ? Xem ti vi cảm thấy chưa đã ghiền nên muốn diễn người thật à?” Dư Uyển Uyển nói xong những lời này, lão đại tóc xù không nhịn được mà bật cười. Cho tới bây giờ, có muốn đánh cũng đánh không được.



Mặc dù Dư Uyển Uyển không thích Hoàng Hiểu Linh những cũng không có ý định đối phó với cô ta.



Chỉ là đột nhiên có một thiếu niên đeo kính mặc đồng phục chạy nhanh vào ngõ nhỏ…



“Chị, đừng đánh bạn học của em.”



Thiếu niên đeo kính chạy tới, quấy rầy bọn họ không thể nào “trao đổi” cho tốt được.



Dư Uyển Uyển nhìn thoáng qua, phát hiện đậu nành đeo mắt kính này là bạn học cùng lớp với cô, còn có tiếng là học sinh giỏi trong trường bọn họ. Lúc học lớp mười, anh bạn này luôn đứng nhất trong thời gian dài.



Nhưng bình thường anh bạn này rất ghét nói chuyện, nếu nhìn kỹ, cách một lớp kính, anh có đôi mắt to màu nâu nhạt. Nếu không mang kính mắt, hẳn cũng coi là đẹp trai.



Dư Uyển Uyển từng hỏi anh một đề toán, sau đó thì phát hiện ánh mắt của anh bạn này rất thâm thúy, dáng vẻ trưởng thành lại lý trí. Lúc đậu nành này bị ai đó nhìn chăm chú sẽ lộ ra vẻ xấu hổ.



Dư Uyển Uyển cảm thấy đậu nành này không nên xuất hiện cùng lúc với cô quá nhiều.



Chỉ là lúc này khi anh bạn đẹp trai đeo mắt kính có vẻ mặt quật cường nhìn lão đại tóc xù cao hơn 1m75…



Chị? Không phải cô nghe lầm đấy chứ?



Đột nhiên cô có một cảm giác ngổn ngang trong gió.