Tù Phi Tà Vương

Chương 108 : Tâm tư dao động

Ngày đăng: 06:26 19/04/20


Như nhìn thấu tâm tư hắn, Vô Ngân bình thản nói:



- Yên tâm, Thu Thủy không có chuyện gì, chỉ là có chút chuyện vặt thôi!



Hoa Mị Nô,

chỉ vì ngươi, ngay cả Thu Thủy mà Khanh Trần cũng xem nhẹ rồi! Khanh

Trần thay đổi là chuyện tốt hay là chuyện xấu, hiện tại y cũng không có

cách nào đoán biết được.



Nghe Vô Ngân nói Thu Thủy không có việc gì thì hắn mới yên tâm.



- Tô Vân Phong nói hắn đưa tới một cây dị thảo, có ích với bệnh tình của Thu Thủy sao?



- Đâu chỉ là giúp, đối với Thu Thủy đó còn là một đường sống nữa! – không ngờ lúc

này Tô Vân Phong lại ra tay giúp đỡ tìm được dị thảo “Ngọc lưu ly sắc”

được ghi lại trong sách cổ. Trên thế gian này chỉ có một cây, y tìm

nhiều năm, phá hư không biết bao nhiêu đôi hài, bây giờ nhờ có hắn mà

không uổng công sức rồi.



Nhưng mà Hiên Viên Khanh Trần cũng chỉ cười lạnh nói:



- Thật ra hắn đã hao hết tâm tư, đáng tiếc là hắn cũng muốn người khác cảm kích mới vừa lòng!



- Ngươi lại

làm sao vậy? Hắn đưa tới thứ đó mặc kệ là vì nguyên nhân gì, chỉ cần có

giá trị cho ngươi là được rồi. Ta nói ngươi nghe, có thảo dược “Ngọc lưu ly sắc” này thì dù Hoa Mị Nô có nguy kịch tới mấy cũng không nguy hiểm

tới tính mạng. – Vô Ngân hưng phấn nói.



- Trong điển tịch sách cổ có viết, Ngọc lưu ly sắc ngoài công dụng làm thuốc cứu

người thì cũng có khả năng giải kịch độc thiên hạ, vậy độc tố trên người nàng cũng có thể giải chứ? – nghe Vô Ngân nói xong, Hiên Viên Khanh

Trần lại dấy lên một tia hy vọng. Khoan đã, chỉ sợ là Hoa Mị Nô lại phải chịu đựng đau đớn tới chết đi sống lại nữa. Mỗi lần bất lực nhìn nàng

cuộn mình năm ở nơi đó, còn hắn thì không thể làm bất cứ điều gì để giúp nàng thì trong tim hắn có một thứ cảm giác đau đớn như đang bị ai đó ác ý cắn xé tâm can vậy.


Viên Khanh Trần. Đi một hồi mà nàng vẫn không thấy một người hầu nào cả, thân mình không tự chủ được mà run lẩy bẩy, bước đi cũng không còn cảm

giác là của mình nữa.



Tựa người

vào cây cột ở phía hành lang gấp khúc, nàng chỉ có thể dụng sức ôm cuộn

tròn chính mình lại. Không có dược của Vô Ngân, nàng biết mình sẽ chịu

nhiều đau đớn lắm, mà đau đớn như vậy cũng đều vì cái tên khốn kiếp kia!



- Hiên Viên

Khanh Trần, tên khốn nhà ngươi, nếu không phải vì mạng sống thì ta đã

sớm giết chết ngươi rồi, tội gì phải tự mình đối nghịch đi tìm ăn khổ

chứ?! – cơ thể nàng phát run, miệng lầm bầm mắng. Cho dù có ôm chặt mình tới thế nào thì nàng vẫn cảm thấy rét lạnh thấu xương.



Trước kia

đều có hắn ngồi bên cạnh nàng, tuy rắng nàng đối với hắn không hết hận

nhưng cũng không cự tuyệt cái ôm ấp của hắn. Mục đích cuối cùng của nàng là còn sống, còn sống để thoát khỏi hắn, sau đó giết hắn báo thù cho

Tiểu Khả! Nàng muốn xóa sạch những gì mà hắn lưu lại trong tâm trí và cơ thể mình!



Đúng là một

mưu đồ đáng xấu hổ và ti tiện nhưng nàng chính là một sát thủ, vì mạng

sống thì không từ thủ đoạn; ở thời khắc nguy hiểm nhất vì cứu chính mình có thể hy sinh người khác, vậy có cái gì mà không dám chứ?!



Đây chính là quy luật của tổ chức, nàng cũng không ngừng nhắc nhở chính mình những điều này nên mới sống được tới tận bây giờ.



Đêm qua nàng đã dao động, nàng thừa nhận là thân thể của mình mỗi khi nằm trong tay

hắn thì cứ như bị ma nhập quay lại phản bội chính mình. Nghĩ tới cảnh

hắn âu yếm còn nàng thì tiếp nhận, mấy ngón tay bấm chặt vào cột gỗ tới

mức trắng toát, trong lòng nàng không ngừng nói với mình: Cảnh Dạ

Lan, chỉ cần trái tim của ngươi không phản bội ngươi là được rồi, tim

ngươi vĩnh viễn không được thần phục bất cứ kẻ nào, nhất là không được

yêu thương một ai. Nói cách khác, đó chính là giới hạn sống chết tự

ngươi đặt ra với chính mình!