Tù Phi Tà Vương

Chương 110 : Những lời ngươi nói đều là giả!

Ngày đăng: 06:26 19/04/20


-

Nếu ta nói đúng thì Mị Nô nghĩ thế nào? – ý cười của Tô Vân Phong thêm

ấm áp. Hắn nhìn gương mặt bệnh tật của nữ tử ngồi trên giường, dù nhìn

khi nào thì nàng luôn giữ bộ dáng nghiêm chỉnh mà yêu dã mê người, đồng

thời sự quật cường lại khiến cho người ta đau lòng.

Vừa rồi lúc nàng bị độc phát, đau tới chết đi sống lại nhưng cố gắng chịu

đựng không rên rỉ một tiếng nào, chỉ im lặng cuộn mình lại, giống như

một đứa nhỏ bất lực chỉ biết ôm lấy chính mình để chiến đấu đơn độc.

Nụ cười của nàng có một thứ cô tịch khó phát hiện nhưng nàng lại thích đem chút cô tịch này che dấu đi.

- Ta phải cám ơn vương gia, nhưng lần sau không cần làm như vậy nữa!

- Vì sao? Nàng nên biết tâm ý của ta, cho dù là trước đây hay hiện tại thì đều không thay đổi.

-

Vương gia… – Cảnh Dạ Lan sửng sốt. Lúc trước Tô Vân Phong chỉ vì nghe

nàng nói thích mà sai người đi ngàn dặm xa xôi mang hoa mai về, chỉ là

.. phần tâm ý này nàng cũng đã rõ.

Nhất thời, nàng và Tô Vân Phong không nói được gì, bốn phía im ắng dường như nghe được cả tiếng hít thở của bọn họ.

-

Kỳ thật thì ta … – Cảnh Dạ Lan đang muốn mở miệng thì Hiên bỗng Viên

Khanh Trần đẩy cửa đi vào, trên gương mặt tuấn mỹ căng thẳng, không hề

có ý cười.

- Bắc An vương gia! – Tô Vân Phong đứng lên tiếp đón, ngữ khí bình thường, tuyệt không cảm thấy xấu hổ vì tình cảnh lúc này.

Hắn đi lên trước, con ngươi lãnh liệt đảo qua Tô Vân Phong:

-

Cô vương đúng là nên cảm tạ Vân vương gia, bất cứ nơi nào cũng có thể
- Đúng là không thể thiếu ngươi nhưng Mị Nô, cô vương cam đoan với ngươi, lúc đó sẽ không…

-

Đủ rồi! Ta biết ngươi muốn nói là sẽ không làm ta bị thương, ta hiểu

được! – nàng dịu ngoan lạ thường mà ôm lấy hắn. – Những lời ngươi nói ta đều nhớ rõ, những chuyện ngươi làm ta cũng sẽ không quên. – đầu lưỡi

nàng thè ra liếm vàng tai hắn, nàng cảm nhận được cơ thể hắn vì động tác này của nàng mà khẽ run lên. – Vương gia, đây là thứ mà người nợ ta! –

Cảnh Dạ Lan ngậm lấy vành tai hắn rồi dùng sức cắn mạnh.

Giây tiếp theo, Hiên Viên Khanh Trần xoay người đem nàng đặt dưới thân mình:

- Cô vương thiếu ngươi cái gì? – hắn nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng, hô hấp dồn dập.

Hắn là một ngươi nam nhân không dễ dàng gì tin vào những lời nói.

- Những lời ngươi nói đều là giả! – Cảnh Dạ Lan vươn tay khẽ vuốt hai má hắn, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.

Đúng, nàng đang diễn trò, chỉ là nàng đang cố biểu lộ tình cảm mà thôi; nàng

sẽ không vì chuyện Hiên Viên Khanh Trần đem nàng biến thành một thứ

thuốc dẫn mà khóc lóc, nàng đã sớm biết! Tim phát đau! Được lắm, hiện

giờ ngay cả cảm giác đau lòng mà nàng cũng có thể đóng kịch được rồi!

-

Mị Nô! – hắn nhịn không được vươn tay lau đi nước mắt cho nàng. – Ngươi

hãy nghe cô vương nói, lúc này thực sự sẽ không làm ngươi bị thương. Còn về phần những lời mà cô vương nói trong động thì ngươi cứ xem như đó là những hồ ngôn loạn ngữ của cô vương lúc phát sốt. Nhưng không có một

lời nào là lừa gạt ngươi, ngay cả lời thế trước đây, cho dù ngươi đã

quên mất thì cô vương vẫn nhớ, vẫn ghi tạc trong lòng. Về chuyện ta cứu

Thu Thủy thì đó là vì … – hắn không nói tiếp nữa.

-

Là vì sao? – Cảnh Dạ Lan rất muốn biết, nữ tử có thể khiến cho Hiên Viên Khanh Trần lộ ra ánh mắt ôn nhu trong cấm địa của Bắc An vương phủ kia

thực ra có quan hệ gì với hắn?