Tù Phi Tà Vương

Chương 123 :

Ngày đăng: 06:26 19/04/20


Lúc này đây nàng thật sự đã chạm phải Hiên Viên Khanh Trần đích

thực. Lần đầu tiên nàng bước vào đại lao của Bắc An vương phủ, cảm giác

nơi này như là một bộ mặt hung tàn thị huyết khác của hắn vậy.

Trong đại lao lạnh lẽo vĩnh viễn chỉ có mùi máu tươi, nồng nặc tới

mức nàng không thể nào thở nổi. Một loạt các hình cụ được xếp bày chỉnh

tề, ánh nến leo lắt phát ra thứ ánh sáng mờ ảo, nhàn nhạt dường như chỉ

đủ dành cho một phạm nhân.

Nàng bị giam ở phòng cuối cùng trong đại lao, chiếc khóa sắt thực

kiên cố, bên trong thì trống rỗng, chỉ có bốn bức tường cao lạnh ngắt, ở chỗ cao nhất có một ô cửa sổ nho nhỏ, nhìn quanh quất trong phòng giam

không hề có một bộ quần áo ấm, chỉ vậy cũng đủ để nàng tưởng tượng ra

những ngày sống ở nơi này sẽ như thế nào.

Người giữ cửa phòng giam của nàng là tay đao phủ trong Bắc An vương

phủ, Cảnh Dạ Lan từng gặp qua hắn một lần, đó là khi mai táng Tiểu Khả,

hắn cũng có mặt. Thân hình hắn gầy gò, dung mạo xấu xí rất hợp với hình

tượng nhân vật cay độc, lợi hại.

- Vương phi, nơi này rất đơn sơ! – tiếng hắn nói nghe cứ như tiếng

kim loại va vào nhau chát chúa, từng chút từng chút đâm vào màng tai

khiến Cảnh Dạ Lan đau nhức.

- Nếu đã bị giam vào lao thì ở đâu mà chẳng giống nhau, cũng không

có quyền lựa chọn. – nàng tùy ý ngồi xuống dưới đất, ánh mắt hướng tới ô cửa sổ nhỏ trên đỉnh đầu. Gió tuy rất lạnh nhưng may mắn là có thể giảm bớt mùi máu tươi nồng nặc trong gian phòng này. – Xem ra nơi này đặc

biệt chuẩn bị cho ta! – nàng tùy tiện hỏi.

- Vậy cũng không phải, chỉ là vừa rồi nghe tin vương phi phải vào trong này thì đã xem phạm nhân ở phòng giam đi xử quyết rồi.
trở về đi! – nàng bối rối nhìn mảnh đá trên tường trở về nguyên vẹn vị

trí ban đầu rồi xoay người ngồi lại. Đúng lúc đó, cửa sắt mở ra, một

thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mặt nàng.

- Mọi chuyện vẫn tốt cả chứ, vương phi! – người đến mặt một thân áo

dài, trên mặt vĩnh viễn mang theo một ý cười tà mị xấu xa. – Nhìn qua

thì cũng không tệ lắm.

- Vô Ngân tới thăm vương phi đây! – một đôi diệu mục đảo qua bên

trong, vừa rồi tuy giọng nói rất nhỏ nhưng không thoát khỏi lỗ tai của

y, không thể chỉ có một mình Cảnh Dạ Lan nói chuyện được mà còn có những kẻ khác.

Chuyển tầm mắt, hắn nhìn Cảnh Dạ Lan tựa lưng ở nơi đó, đáy mắt hắt ra ý cười nhưng không hề phát ra một chút tiếng động nào.

- Đừng nói là người đột nhiên nhớ tới ta rồi mới tới tìm ta chứ! –

Cảnh Dạ Lan cười đùa rộ lên. – Hay là ngươi đã nghiên cứu chế tạo dược

thành công, muốn tìm ta để làm thí nghiệm?

- Nếu Vô Ngân nói không phải thì vương phi nghĩ sao?

- Chẳng lẽ muốn thả ta đi? – nàng cố ý làm bộ giật mình, hỏi lại Vô Ngân.

Nhưng Vô Ngân lại tư lự:

- Ta từng nói với vương phi, chỉ cần người có cách làm cho Khanh Trần mang người trở về thì Vô Ngân sẽ giúp người một việc.

Nàng bị nhốt vào đại lao, tất cả những người trong lao đều bị Khanh

Trần xử tử, bình thường cách làm này cũng không có tính ra chuyện gì

nhưng trong triều ắt sẽ có biến, chỉ mong không vì chuyện này mà kéo đến một việc phiền toái cho Khanh Trần.