Tù Phi Tà Vương

Chương 125 :

Ngày đăng: 06:26 19/04/20


Ánh trăng sáng lạnh trải rộng, đêm càng dài càng sâu.

Thân ảnh Tô Vân Phong hòa vào ánh

trăng, đổ dài trên nền đất, cẩm y màu trắng tung bay giữa tàn sương

ngoài cửa sổ, trông thật cô độc tịch liêu.

Trong tuyết vang lên tiếng bước chân

rất nhẹ khiến cho hàng mày đang nhăn lại của hắn càng thêm thít chặt.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt ôn hòa của hắn hiện lên một tia bi sầu nồng

đậm.

Rõ ràng biết là không nên lo lắng, dù

có lo lắng cũng không có lợi ích gì nhưng vẫn khó nén lòng; mặc dù nàng

là vương phi của người khác nhưng hắn cũng nguyện ý làm một người bạn

tri âm tri kỉ với nàng.

Vì chuyện của Tĩnh Uyển mà hắn vẫn ở

lại trong vương phủ của Hiên Viên Khanh Trần, bên ngoài thì có vẻ Hiên

Viên Khanh Trần không truy cứu chuyện Tĩnh Uyển ám sát Hoa Mị Nô nhưng

nhìn cái cách đối đãi cũng không khác gì đang giam lỏng họ.

- Mọi chuyện làm tới đâu rồi? – Hắn xoay người lại, thấp giọng hỏi cấp dưới trở về phục mệnh.

- Thuộc hạ đã tìm tới chỗ của vương phi và nói lại những lời mà vương gia nói, cũng đã đưa những thứ cần phải

đưa cho vương phi. Vương phi cũng nói thuộc hạ nhắn lại với người rằng

mong người đừng quan tâm nữa, hãy mau chóng rời khỏi Bắc An vương phủ,

vậy mới tốt!

Nghe xong chuyển lời của nàng, lo lắng trong lòng Tô Vân Phong thoáng trungg xuống.

- Hiện tại vương phi thế nào rồi? – hắn có đi hay không thì kết cục đã định rồi, chỉ là hắn quan tâm tới nàng mà thôi.

Hắn sớm đã biết Hiên Viên Khanh Trần

lánh khốc, khát máu, thống soái tam quân chinh chiến nhiều năm, tung

hoàng ngang dọc trên sa trường giết chóc máu chảy thành sông, dường như

đối với hắn ta chỉ là chuyện cơm bữa.
tay mềm mại của nàng làm cho cơ thể lạnh buốt giống như bị hãm trong hầm băng của nàng hưởng chút hơi ấm.

Đi theo ta… Một câu này thiếu chút nữa khiến nàng bật khóc.

Nhiệm vụ cuối cùng, Quỷ Túc cũng đã nói với nàng như vậy, nàng làm theo và đã vĩnh viễn mất đi anh ấy!

- Buông tay! – nàng lạnh lùng cự tuyệt, giãy dụa. – Ngươi lập tức đi đi, ngươi không nên tới nơi này!

- Nàng ở trong này thì sao ta có thể

không đến chứ? – hắn không để ý tới sự giãy dụa của nàng, ngược lại tiến lên cầm chặt tay nàng, khi ánh mắt tương đối thì hắn đã hiểu được dụng

tâm của Cảnh Dạ Lan. – Đi theo ta, không cần lo lắng điều gì hết!

Cảnh Dạ Lan vẫn một mực lắc đầu:

- Đây chính là một cái bẫy, tại sao ngươi lại tìm đến chứ?!

- Mị Nô… – hắn vừa mới mở miệng thì bên ngoài đại lao vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Cảnh Dạ Lan vừa vội vừa giận đẩy Tô Vân Phong vài cái, nhỏ tiếng thúc giục:

- Ngươi đi mau đi, hắn không làm gì với ta đâu!

Tô Vân Phong vẫn thản nhiên cười, nói không chút hoang mang:

- Không còn kịp nữa rồi!

Xoạt ~~~

Tiếng kiếm tút ra khỏi bao vang lên,

ánh kiếm sắc lạnh chiếu vào mặt nàng. Nàng ngoái đầu nhìn lại thì thấy

Hiên Viên Khanh Trần mặc một thân hắc y, trầm mặt nhìn hai người họ, bên môi câu lên ý cười làm cho người ta thấy không rét mà run.

- Đêm đã khuya, Vân vương gia không ở

tẩm cung nghỉ ngơi mà lại xuất hiện ở chỗ ái phi của cô vương là có ý

gì?! – hắn nhìn tới Cảnh Dạ Lan, thấy nàng suy yếu tựa vào vai Tô Vân

Phong thì hàn ý trong mắt càng thêm nồng, thâm tâm nảy lên một cơn đau

khó hiểu. Hắn nhìn xuống thì phát hiện mười đầu ngón tay của hai người

bọn họ đang đan vào nhau chặt chẽ.

Kiếm trong tay ngay lập tức phóng tới trên cổ Tô Vân Phong rồi thoáng dùng sức.