Tù Phi Tà Vương
Chương 139 :
Ngày đăng: 06:26 19/04/20
Ban đầu nàng cũng rất nghi hoặc, “cô vương” vốn chỉ có đương kim hoàng
thượng mới tự xưng nhưng Hiên Viên Khanh Trần lại cuồng ngạo tự xưng cô
vương theo lý đã phạm phải tội chết nhưng chưa có một người nào nói cái
gì. Nhưng mà trời thì cao còn hoàng đế ở xa, trong tay hắn nắm giữ quân
quyền, chỉ e là hoàng thượng cũng phải kiêng dè hắn ba phần.
Trong doanh trướng, quân lính tùy ý bố trí tuy đơn giản nhưng rất thoải mái
và sạch sẽ. Chậu than được đốt lên, bốn phía im ắng một mảnh. Cảnh Dạ
Lan thoải mái dựa lưng vào gối chợp mắt một chút thì bên tai vang lên
tiếng động rất nhỏ, không cần mở mắt ra thì nàng cũng biết được ai đến.
Nàng đã quá quen thuộc với tiếng bước chân của hắn rồi!
Bên giường hơi hơi nhún xuống, hắn ngồi bên cạnh. Dưới ánh nến, ánh sáng
vàng nhạt chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo của nàng. Hắn vươn tay
muốn chạm vào đầu vai nàng.
- Ngươi làm cái gì đó? – Cảnh Dạ Lan mở bừng mắt, con ngươi trong trẻo mà lạnh lùng.
Hiên Viên Khanh Trần sực tỉnh, lập tức mềm giọng nói:
-
Ngươi tỉnh rồi! – ánh tay vươn ra ngưng giữa không trung, dừng ngay sát
tầm mắt của CảnhDạ Lan,nhất thời hắn không biết có nên thu về hay tiếp
tục, dường như có điểm xấu hổ.
Nàng ừ một tiếng, chuyển người một chút rồi nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp.
-
Có muốn đi ngắm cảnh không? Ngươi còn chưa có thấy qua phong cảnh ở Bắc
An. – trong lời của hắn có hơi hướng nhún nhường thương lượng chưa bao
giờ có. Nàng không trả lời, hắn lại cúi người xuống tựa sát bên nàng
nhắc lại một lần nữa.
Nàng kéo tấm chăn chảy xuống khỏi đầu vai bao lấy thân mình:
- Không đi, ta không chịu nổi lạnh.
-
Thương tổn một người thật sự không thể làm điều gì để cứu vãn lại sao? Mị Nô,
ta nên làm cái gì bây giờ.. ta nên làm gì để bồi thường nàng đây… Ánh
mắt rũ thấp xuống, Hiên Viên Khanh Trần vô lực ngồi dưới đất.
Ánh lửa nảy lên phản chiếu vào đôi mắt màu vang yêu dị của hắn; mi mắt buông xuống nên không thể thấy rõ thần sắc hắn lúc này.
Cách đó không xa, trong bóng đêm có một thân ảnh cô tịch đứng nhìn hắn thật
lâu, trong đôi mắt tối kia hiện lên một tia thần sắc phức tạp.
Bên ngoài doanh trại cả đêm gió gào thét khiến cho Cảnh Dạ Lan không ngủ
yên ổn được. Ánh trăng xuyên thấu qua khe hở của doanh trướng lọt vào,
thứ ánh sáng xanh này ẩn ẩn lãnh ý.
Cảnh Dạ Lan vừa mới chợp mắt, đang lúc mơ màng thì bị một tiếng bước chân
làm cho bừng tỉnh. Tiếng bước chân dừng lại bên ngoài trướng doanh, nửa
ngày không có tiến vào.
Không phải là Hiên Viên Khanh Trần!
Dưới ánh trăng, bóng người mới tới bị chiếu rọi đổ nghiêng trên nền đất,
ngược lại lòng nàng lại bình tĩnh hơn. Vệ quân của Hiên Viên Khanh Trần
lúc nào cũng âm thầm giám thị nàng, người tới có thể đường đường chính
chính can đảm đứng trước doanh trướng thì thân phận nhất định không
thường.
-
Nếu đã đến thì hãy vào đi! – nàng không muốn đứng dậy, tuy rằng nằm
trong chăn nệm vẫn còn lạnh nhưng còn tốt hơn so với không có.
-
Nhĩ lực của vương phi thực tốt, đã khuya rồi mà vẫn đánh thức người dậy! – người tới nhoẻn cười, nhấc rèm cửa doanh trướng lên đi vào. Gió thừa
dịp chui vào theo khiến cho người ta đánh một trận rùng mình, thổi tán
những lo lắng trong doanh trướng đi mất. Cảnh Dạ Lan nâng mắt, phiền não nhìn y.
- Ngươi tới làm cái gì?