Tù Phi Tà Vương
Chương 141 :
Ngày đăng: 06:26 19/04/20
Nàng thực sự không biết nữ nhân này đã làm chuyện gì với Hiên Viên Khanh
Trần nhưng dù có làm cái gì thì Hiên Viên Khanh Trần vẫn còn sống sờ sờ
đó, lại còn làm vương gia của Bắc An, hắn có quyền thao túng sống chết
của người khác; hắn có được tất cả những thứ hắn muốn cho nên hắn mới ép Hoa Mị Nô tới chết đi sống lại, nhìn bộ dạng thống khổ của nàng để hoàn trả lại những sai lầm trước kia sao?
- Nếu ngươi thật sự không phải Hoa Mị Nô thì ngươi đừng ở bên cạnh hắn nữa, đừng mang lại thương tổn cho hắn nữa!
Khiến hắn thương tổn? Đúng là nực cười, hiện tại ai thương tổn ai chẳng lẽ y
là người mù hay là y cũng bị mất trí nhớ nên đã quên mất chính y bắt tay với tên khốn Hiên Viên Khanh Trần kia khiến cho nàng biến thành cái bộ
dáng thê thảm này!
-
Đủ rồi, ngươi có tư cách gì nới ta mang tổn thương tới cho hắn! – Cảnh
Dạ Lan cơ hồ là rít gầm lên. – Những việc hắn làm với ta không phải là
thương tổn sao? Hắn giết Tiểu Khả, khiến ta không còn đứa nhỏ, vì Thu
Thủy mà biến ta thành vật thí nghiệm thuốc, lúc độc phát ta đau tới chết đi sống lại.. những tội lỗi đó chẳng lẽ không phải là thương tổn ta
sao?!
Vô Ngân nghe xong không hề thay đổi nét mặt:
-
Vương phi, tâm người biến lạnh lẽo cứng rắn cũng chỉ vì bị thương tổn
quá sâu, không thể không buộc chính mình thay đổi; chỉ có như vậy thì
khi nghĩ về vết thương lòng sẽ không còn bị thương tổn nữa. Hoa Mị Nô đã bị thương tổn là vì nàng đã làm hại Khanh Trần mất đi tất cả những gì
trong cuộc đời hắn, Khanh Trần đã bị tổn thương quá lớn, còn lớn hơn
nhiều so với những gì mà ngươi nói lúc này!
-
Thương tổn không có phân lớn nhỏ, tâm đã bị thương thì vĩnh viễn không
thể cứu chữa được! – nàng phản bác lời Vô Ngân. Đúng là những lời ngớ
ngẩn, con người đều ngang hành nhau, vì sao hắn gặp bất hạnh đều đổ hết
lên người Hoa Mị Nô chứ!
Hoa Mị Nô, ngươi đúng là một tên ngốc, vì nam nhân này mà tự sát, đã chết
rồi lại còn quay lại quấy phá chút ý thức còn lưu lại trong thân thể
-
Ta không có năng lực to lớn như vậy, ngươi quá xem trọng ta rồi! – Cảnh
Dạ Lan nhíu mày, sống chết của hắn không quan hệ với nàng, từ khi nào
thì nàng có thể ảnh hưởng tới hắn chứ.
-
Kỳ thực ngươi vẫn luôn ở bên cạnh hắn, mọi thứ bắt đầu từ khi ngươi hai
chết mẫu phi của hắn! – lời nói của Vô Ngân thực lạnh nhạt lập tức đánh
trúng tim Cảnh Dạ Lan.
Hại chết mẫu phi của hắn? ÁNh mắt nàng chớp động, làm sao có thể chứ? Hoa
Mị Nô có tài, có năng lực gì mà có thể hại chết mẫu phi của Hiên Viên
Khanh Trần? Nhưng mà ngay từ đầu Hiên Viên Khanh Trần đã có hận ý với
nàng, điều này vẫn khiến cho nàng cảm thấy kỳ quái. Thực ra là nỗi hận
thù gì khiến cho hắn biến thành một tên quỷ tu la địa ngục như thế này.
- Ngươi gạt người! – nàng kích động, ngực đột nhiên đau nhói.
-
Hắn chưa từng nói với ngươi! – Vô Ngân nhìn thấy vẻ mặt giật mình của
nàng thì ánh mắt biến âm trầm. – Hắn là một người như vậy, có chuyện gì
cũng không muốn giải thích. Ta nghĩ ngươi còn chưa biết, Hoa Mị Nô và
hắn từng có mối quan hệ qua lại rất tốt đẹp.
Cánh tay theo bản năng nắm chặt lại, mặt Cảnh Dạ Lan hơi hơi động:
- Những chuyện khác ngươi không cần nhiều lời, ta không muốn nghe. Nói điều kiện của ngươi đi!
-
Khiến cho Lan Lăng thua trận chiến này, chỉ cần vương phi làm được việc
này thì Vô Ngân nhất định sẽ nghiên cứu chế tạo ra giải dược trị được
độc dược trong người ngươi. Bằng không, dù Vô Ngân có thả ngươi đi thì
ngươi vẫn sẽ vì vậy mà đau đớn cả đời!