Tù Phi Tà Vương

Chương 162 :

Ngày đăng: 06:26 19/04/20


Khoác nhanh áo choàng, nàng đem thân thể cuộc mình đứng lên.



“Nếu đến tìm ta, vì sao vừa rồi lại không vào?” Hiên Viên Khanh Trần ngồi ở bên giường, lạnh giọng hỏi.



“Không biết Vương gia nơi đó có người, bằng không sẽ không quấy rầy,

là ta không đúng.” Nàng đưa lưng về phía hắn, lạnh lung giống như hắn

trả lời.



“Nàng quả thật là đã quấy rầy ta cùng Tử Đại.” Trong con ngươi yêu dị của hắn hiện lên ý cười, ngược lại nhìn bộ dáng quật cường của nàng,

không khỏi mở miệng nói.



“Vương gia nên mau trở về đi, không cần phải lãng phí thời gian ở trong này. Tử Đại không phải là đang chờ ngươi sao?”



“Hoa Mị Nô, Tử Đại là cơ thiếp của ta, ta muốn khi nào thì sủng hạnh

nàng thì tùy, còn không tới phiên nàng quản ta a!” Ý cười trong mắt hắn

càng sâu, hình như là nàng ghen tị.



“Ta đương nhiên biết, đêm tân hôn ta quỳ gối bên giường của ngươi

nhìn ngươi cùng nàng hoan hảo, suốt ba đêm liền, hưng trí của Vương gia

thật đúng là rất cao!”



Không khí giống như bị ngưng trệ, một lát Hiên Viên Khanh Trần cúi

người ở bên tai nàng nói: “Nàng đột nhiên nhắc tới điều này là có ý tứ

gì? Nàng còn ghi hận ta lúc đó đối với nàng như vậy.” Tay của hắn không

khỏi vuốt ve mái tóc dài của nàng.



“Ghi hận cái gì, Vương gia cùng cơ thiếp hoan hảo cũng không kiêng dè ta, ta cũng là xem vui vẻ!” Nàng xoay qua, đánh rớt tay hắn, có chút

châm chọc nói.



“Nga, phải không? Vậy thì tại sao lúc nãy ngươi không tiến vào tiếp

tục nhìn xem, ngược lại chạy đi so với con thỏ còn nhanh hơn.” Khoé môi

hắn gợi lên một độ cong xinh đẹp, nhìn nàng trước mắt nổi giận đùng

đùng.


nén chặt thống khổ.



Hồi đó Quỷ Túc có dạy nàng phương pháp bôi thuốc vào vết thương, cúi đầu nhẹ nhàng thổi miệng vết thương hắn.



“Trên miệng vết thương có thuốc, tạm thời không được lộn xộn, chờ đến khi nào miệng vết thương cơ bản tốt hơn thì mới được cử động.” Nàng cúi đầu dặn hắn.



Xúc cảm lành lạnh ở miệng vết thương truyền đến nhưng không phải là

do tác dụng của thuốc mỡ, mà là nàng thổi khí vào miệng vết thương của

hắn. Bên tai là nàng nói nhỏ dặn dò, Hiên Viên Khanh Trần đột nhiên dùng sức đem nàng ôm nàng vào trong ngực.



“Cẩn thận thương thế của ngươi!” Nàng kinh hô một tiếng.



“Hôm nay ta thực vui vẻ.” Hắn ngược lại không cần. “Mị Nô, biết vì

sao không?” Hắn nhìn vành tai khéo léo của nàng biến thành hồng nhạt,

nhẹ nhàng cắn một ngụm, “Bởi vì nàng.”



“Làm trò, liên quan gì đến ta?” Nàng bất an vặn vẹo trong lòng hắn,

tư thế này rất ám muội, luôn làm cho nàng cảm thấy…Đột nhiên, xúc cảm ở

chỗ dị thường, làm cho Cảnh Dạ Lan không dám lại động một chút.



“Cơ thể nàng rất thành thật.” Tay hắn chảy xuống ngực nàng, ý vị thâm trường cười, trong mắt không chút che dấu dục vọng ẩn chứa trong đó.

“Đêm nay, không bằng chúng ta…”



“Trời đã sáng, có gì buổi tối nói sau!” Cảnh Dạ Lan đột nhiên đẩy hắn ra, theo hắn trên đùi thoát đi. Đem thân mình cuộn mình đứng lên tựa

vào bên giường, trên khuôn mặt tinh xảo đỏ bừng một mảnh.



Đêm nay?! Hiên Viên Khanh Trần bá đạo tiến lên hôn nàng, thẳng đến

khi đem Cảnh Dạ Lan hôn sắp hít thở không thông mới lưu luyến buông ra.

“Ta đây đêm nay tới tìm ngươi, ngươi không thể lại cự tuyệt ta.”



Cảnh Dạ Lan nhẹ nhàng gật đầu, phát ra tiếng hừ hừ nhỏ tiếng tiếng

muỗi, lập tức đem toàn bộ thân mình mai nhập vào trong chăn đệm.