Tù Phi Tà Vương

Chương 164 :

Ngày đăng: 06:26 19/04/20


Ánh mắt Cảnh Dạ Lan né tránh ánh mắt nóng cháy của hắn, bị hắn bức lui từng bước một đến góc quân trướng sáng sủa.



“Nói chuyện, là vì cái gì?” Hiên Viên Khanh Trần đem nàng vòng trong

ngực, thấp giọng hỏi. Hắn thích nhìn nàng ban đầu lạnh như băng biến

thành bộ dáng bối rối như hiện tại, đó là bởi vì Hiên Viên Khanh Trần

hắn !



“Vương gia, người đừng náo loạn, ta tới đây là muốn cùng ngươi nói

chuyện đứng đắn.” Nàng tránh đi Hiên Viên Khanh Trần môi cong đối nàng

‘đánh lén’, vội vàng nói.



“Không nghe, nàng quên đêm đó nàng nói với ta cái gì rồi sao ?” Nói xong vừa muốn hôn lên.



Cảnh Dạ Lan tức giận dặm chân một cái, “Tốt lắm Khanh Trần, Khanh

Trần ngươi đừng náo loạn, ta thật sự có chuyện đứng đắn muốn cùng ngươi

nói!”



Nghe nàng sửa lại xưng hô, Hiên Viên Khanh Trần mới nhịn xuống, chậm

rãi nói : “Nói xem, là chuyện đứng đắn gì có thể làm cho ngươi tự mình

chạy tới đây.”



“Ta nghĩ ngươi nên triệt binh!”



“Không được! ” Vẻ mặt hắn biến đổi, quả quyết từ chối. “Ta nhất định sẽ lấy mạng Hách Liên Quyền.”



“Địa hình nơi này không thích hợp để cố thủ, hơn nữa Hách Liên Quyền

dám khiêu khích ngươi sau khi ngươi đại phá quân của hắn chắc chắn là có âm mưu gì đó khác. Dù sao thì thành cũ của Tây Sở ban đầu chính là ở

đây, ngươi là… ”



Hắn ngắt lời nàng, gầm nhẹ, “Là Tử Đại nói cho nàng biết!” Hổn hển

hất ra Cảnh Dạ Lan đang tiến lên cầm tay hắn, “Thật sự là lớn mật, cư

nhiên nàng vì vậy mà chạy đến đây tìm ta, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng

tha thứ cho nàng ta!”
khống chế không được hạ xuống.



“Ta không cho phép nàng chết, nàng phải nhớ cho thật kỹ!” Hiên Viên

Khanh Trần ôm lấy nàng, hướng ra ngoài truyền lệnh hô, “Truyền lệnh,

toàn quân rút hết về bản doanh!” Hắn biết tính tình của nàng, hắn không

thể dễ dàng đánh cuộc một lần nữa.



Hắn đồng ý quay trở về, như vậy là tốt rồi!



Cảnh Dạ Lan áp vào lồng ngực ấm áp của hắn, dùng sức ôm lấy làm cơ

thế ấm lên. Tiếng gió rít ở bên tai, nàng ngẩng mặt lên, nhìn vẻ mặt nôn nóng lo lắng của hắn, không khỏi đưa ngón tay phát run của mình chạm

vào cái cằm cương nghị của hắn, những sợi râu đâm vào ngón tay của nàng

có chút hơi ngứa ngứa.



“Đừng lộn xộn, ngươi không muốn sống nữa a!” Hắn chăm chú nhìn người

trong lòng, trên khuôn mặt trắng bệch mệt mỏi lại mang theo ý cười thản

nhiên, ấm áp, say lòng người.



Là vì Hiên Viên Khanh Trần hắn mà nở nụ cười, như những cơn gió xuân

ấm áp hay hẩy thổi qua đáy lòng mềm mại của hắn, “Nàng nhẫn nại một

chút, sẽ đến rất nhanh.” Thanh âm hắn có chút nghẹn ngào



Thân thể nhanh một trận giống như một trận đau, làm cho Cảnh Dạ Lan

cười gian nan, nhưng nàng vẫn cố gắng cười, dùng hết khí lực cuối cùng

nhỏ giọng bên tai hắn, nói: “Khanh Trần, kỳ thật, kỳ thật ta không có

đau đến như vậy đâu, ngươi cưỡi ngựa chậm lại một chút đi, cẩn thận một

chút…” Khóe miệng hàm chứa ý cười thản nhiên, nàng tựa vào đầu vai Hiên

Viên Khanh Trần, ngất đi.



Mị Nô! Tâm của hắn giống như bị ai nhéo, sau đó như bị xé rách, ôm

chặt Cảnh Dạ Lan cả người lạnh như băng trong lòng, hắn dường như nổi

điên thúc Mặc Câu phi nhanh!