Tù Phi Tà Vương

Chương 166 :

Ngày đăng: 06:26 19/04/20


“Nói đi, vì sao không nói cho ta biết?” Hiên Viên Khanh Trần có chút

kỳ quái, trước giờ giữa Vô Ngân và hắn đều không bao giờ giấu

dieemsnhau điều gì



.



“Trong lúc vô tình ở đây ta tìm được một gốc cây cơ hồ là một loại

thảo dược đã tuyệt tích, ta nguyên bản tưởng rằng nó chỉ là được ghi lại trong bộ sách.”



“Có ý gì?”



“Mọi vật đều có tương sinh tương khắc, hoả liên tuy là kịch độc không có một thứ thuốc nào có thể dùng để giải nó, nhưng loại thảo dược này

có thể sử dụng nó để ức chế độc hoả liên, ít nhất có thể làm cho độc tố

trong người nàng không tiếp tục tăng thêm. Chỉ cần có thể làm cho Cảnh

Dạ Lan còn sống, ta nghĩ cuối cùng sẽ có một ngày, ta có thể nghiên cứu

chế tạo ra phương pháp thanh trừ độc tố trong người nàng.



Nhãn tình Hiên Viên Khanh Trần sáng lên, nắm lấy cổ tay Vô Ngân, cơ hồ như là không thể tin được, khẽ run lên nói, “Thật sự?!”



“Ta ít nhất có thể thử xem, nếu ngươi nói nguyện ý.”



“Ta đương nhiên nguyện ý, tuy nhiên có bao nhiêu phần nắm chắc?” Sau khi kích động, hắn không khỏi lại bắt đầu lo lắng.



“Nếu như trở về Đại Nguyệt, việc bắt đầu nghiên cứu chế tạo sẽ càng

thêm thuận tiện.” Vô Ngân thản nhiên nói, con ngươi tối tăm giống như là vô tình đảo qua ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần, đáy mắt hắn hiện lên

một tia cảm xúc phức tạp thu vào hết mắt mình.



Đồng thời y cũng muốn biết, dùng dược để làm mồi câu, Khanh Trần có thể vì nàng ấy đi đến từng bước như thế nào.



Phải về Đại Nguyệt mới có thể sớm cho kịp làm cho nàng giảm bớt đau

đớn, không bị ăn khổ. Nhưng là chiến sự hiện tại lại không thể buông ra

hoàn toàn, hắn đối với Lan Lăng cùng Tây Sở tình thế tất muốn bỏ, nhưng

thân thể của nàng…Lông mày dày đen của Hiên Viên Khanh Trần trong phút

chốc nhăn lại, “Thay ta tiện thể nhắn với Tô Vân Phong, ta đáp ứng đề

nghị y đưa ra lúc trước.”




Tử Đại cả kinh, có chút khó hiểu. Lập tức cuống quýt giải thích,

“Vương phi, Tử Đại là thị thiếp, không có ý tưởng muốn tranh giành với

Vương phi, huống chi mọi người ai cũng nói trong lòng Vương gia chỉ có…”



“Đừng nói ra, cái gì cũng không cần phải nói, ngươi chỉ cần dựa theo

đúng những gì ta nói mà làm là tốt rồi.” Nàng không muốn nghe, trong

lòng hắn đang tương tư ai cũng có thể, chính là không nên đem giao cho

nàng, nàng không thể đòi hỏi, không nghĩ muốn, càng thêm không được,

càng không thể bắt đầu!



Nhìn không thấu, đoán không ra vẻ mặt quái dị của Cảnh Dạ Lan, Tử Đại chỉ có thể gật đầu đáp ứng. “Thiếp thân nhất định sẽ tận tâm chiếu cố

Vương gia.”



“Tốt.” Cảnh Dạ Lan thản nhiên đáp lại lời nói của Tử Đại, ánh mắt lại không biết nói phiêu hướng về phía phương nào.



***



Hiên Viên Khanh Trần cùng Lan Lăng và Tây Sở hoà đàm thành công, phía biên giới tạm thời đình chỉ chiến sự, nếu tam phương ai có ý muốn khơi

mào, thì bị coi là vi phạm hiệp ước, hai bên còn lại sẽ liên thủ tấn

công.



Trong lúc hoà đàm, Tây Sở cần phải tiến cống cho Đại Nguyệt, tỏ vẻ

hữu hảo! Đương nhiên điểm này, tự nhiên là do Hiên Viên Khanh Trần đưa

ra, từ xưa đến nay, chỉ có chư hầu mới hướng cống cho thiên tử, làm như

vậy cơ hồ là muốn nói với mọi người, Tây Sở đã thần phục Đại Nguyệt.



Hách Liên Quyền phản đối ngay từ đầu, nhưng bởi vì Tô Vân Phong đề

nghị , đổi thành kỳ hạn ba năm sau, hắn mới miễn cưỡng đáp ứng, cũng bởi vì vậy mà y cùng với Hiên Viên Khanh Trần kết oán càng sâu.



Cứ như vậy, chiến sự ở biên giới tạm thời chấm dứt, nhìn như một đoạn thời kỳ hoà bình đã đến.



Mà Cảnh Dạ Lan cũng như nguyện, theo Hiên Viên Khanh Trần trở về Bắc

An đã lâu, Đại Nguyệt bởi vì hắn có công bình định chiến sự, lại một lần thăng quan tiến chức, ban thưởng liên tục.