Tù Phi Tà Vương

Chương 176 :

Ngày đăng: 06:27 19/04/20


Đã đến giờ!



Vô Ngân nhắc nhở, làm cho thân thể Hiên Viên Khanh Trần chấn động.

Ánh mắt hắn một khắc không thể rời đi khỏi người trong quan tài, chính

là kinh ngạc nhìn dung nhan của nàng.



“Khanh Trần!” Vô Ngân không ngừng nhìn hắn, nhắc nhở hắn một lần nữa.



“Được, ta đến đây.” Hắn chậm rãi nói, cúi người khẽ hôn một chút lên

môi của nàng, lại đứng dậy ôm lấy Cảnh Dạ Lan. “Một chút nữa sẽ rất tối, nàng trăm ngàn lần đừng nên sợ.” Hắn nhớ rõ Mị Nô từ nhỏ rất sợ tối.



“Khanh Trần, ngươi làm cái gì vậy?” Hiên Viên Triệt ngạc nhiên nhìn hắn.



Mà hắn ngay cả đầu cũng không nâng lên, thản nhiên nói một câu, “Ta

muốn ôm nàng đi. Bằng không nàng sẽ sợ hãi.” Thật cẩn thận ôm chặt nàng, Hiên Viên Khanh Trần đi trong mờ mịt một mảnh tuyết trắng.



“Hoàng thượng, có cần đi theo hay không…? Lời nói của nội thị quan bị ánh mắt của hắn cắt ngang. Giương mắt nhìn lại, trên tuyết trắng mờ

mịt, thân ảnh màu đen của Hiên Viên Khanh Trần thất hồn lạc phách ôm

người trong lòng. Miệng của hắn bất giác dấy lên mỉm cười.



“Không cần, ngươi cho người lưu lại chặt chẽ chú ý Bắc An, một khi

phát hiện ra điều gì thì phải lập tức hồi báo. Tang sự à, khiến cho hắn

hảo hảo làm đi, cũng không uổng Hoa Mị Nô vì hắn mà mất mạng.”



Biên giới phân tranh là cái bẫy hắn thiết lập, trong triều đã có

người bất mãn đối với tác phong của Bắc An Vương, hắn vẫn ẩn nhẫn dung

túng, là vì giờ phút này.



Một thái tử một phế bỏ, một hạt nhân(con tin or kẻ bị giam lỏng) nhỏ

sống ở Tây Sở nhiều năm, không có quyền thế gì chống đỡ như gả ta, nhưng lại có thể ở Bắc An nắm giữ vùng đất này không thua gì quyền thế của

hắn.



Cô vương! Ngồi nắm giữ thiên hạ vương, người nào không phải cô độc,

ngươi tự xưng là cô vương, lại động tình, cho dù ngươi thực sự có thực
“Ca ca, nếu Vương phi nhìn thấy bộ dáng này của ngươi, sợ là trong

lòng cũng sẽ khó chịu.” Thu Thuỷ một bên cố ý đi theo bọn họ, lau đi

nước mắt trên mặt nhẹ nhàng kéo tay Hiên Viên Khanh Trần, “Vương phi nói kỳ thật cũng rất nhớ ca ca.”



Vẻ mặt Hiên Viên Khanh Trần đau đớn, có chút không tin nhìn Thu Thuỷ, Thu Thủy đơn thuần sẽ không nói dối.



Nàng gật gật đầu, vẻ mặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn rất là nghiêm túc.

“Thật sự, ta thấy Vương phi, tuy rằng nàng không có tự miệng nói cho ta

biết, nhưng là thời điểm nàng phát độc nàng đã gọi tên ngươi.”



Nước mắt, đột nhiên không hề báo động rơi xuống, Hiên Viên Khanh Trần có chút không thể tự điều khiển được chính mình. Một tiếng cuối cùng

gọi tên hắn, nhưng lại không có làm cho hắn nghe, có một số việc đã bỏ

lỡ là bỏ lỡ, không có cách nào vãn hồi!



***



Đêm, cuồng phong nổi lên bốn phía, điên cuồng dữ tợn gào thét trong đêm.



Thanh âm gõ mạnh vào miếng ván gỗ, vang vọng trong đêm, tuy rằng luôn luôn che giấu, nhưng lại càng thêm có vẻ quỷ dị.



Một hàng bốn người vội vã, trong tuyết bước nhanh hành tẩu. Rất nhanh đứng ở trước mộ.



“Mau một chút, thời tiết rất lạnh, đã muộn không dễ làm!” Quần áo áo

choàng che khuất toàn thân, chỉ lộ ra cặp mắt so với đêm tối muốn u ám

hơn, tuy là thúc giục, thanh âm lại cực kỳ bình tĩnh.



Bận rộn nửa ngày, lại bởi vì đất đông lạnh rất cứng, không có cách

nào xuống tay. Hắn lấy ra một lọ dược đổ đổ vào trong đất, mặt đất đông

lạnh cứng ngắt dần dần trở nên xốp lên.



“Nhanh lên!” Con ngươi của hắn một khắc cũng không ngừng nhìn bọn hắn bận việc, càng đào xuống phía dưới, ý cười trong mắt hắn càng tăng lên

một phần. Thanh âm quỷ dị trong gió, nhưng hắn lại nghe vô cùng dễ nghe.