Tù Phi Tà Vương

Chương 182 :

Ngày đăng: 06:27 19/04/20


Nơi này, hắn bước vào lần thứ hai, lần trước hắn đến đây để mang nàng đi, mà lúc này đây…



“Thu Thủy thích có thể ở lại mấy ngày, Lan Lăng nơi này có rất nhiều

thắng cảnh xinh đẹp, ta nghĩ ngươi sau khi ngươi ở lại sẽ càng thích.”



Thanh âm kiều mỵ truyền ra từ trong xe ngựa, theo sau một bộ trang

phục màu hồng như ngày xuân ở giữa là một đóa hoa đẹp đẽ phát sáng nhất, sau khi nhấc mành lên lộ ra một đôi mắt xếch xinh đẹp, hơi cong cong

khóe mắt mang theo gió xuân. Tình ý cười.



Con ngươi Thu Thủy ngược lại nhìn Hiên Viên Khanh Trần, “Tùy ca ca,

ca ca ở nơi nào, ta ở nơi đó.” Nàng ngẩng mặt mang theo ý cười ngọt

ngào, nhìn hắn.



Hiên Viên Khanh Trần đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng, có chút sủng

nịnh nói: “Ngươi thích là tốt rồi.” Lập tức hắn nâng cằm lên, nhìn Lan

Lăng cách đó không xa, ánh mắt thâm thúy.



Hắn cũng không biết vì sao lại đáp ứng Tô Tĩnh Uyển quay trở lại nơi

đây cùng nhau. Sâu bên trong hắn tựa hồ cảm thấy việc này tựa hồ nhất

định là tốt. Ngày Hoa Thanh Nho rời khỏi Bắc An, hắn yêu cần liếc mắt

một cái lần cuối cùng nhìn hài cốt của Mị Nô, kỳ thật đã chuẩn bị tốt

nhân thủ dự định giam giữ Hoa Thanh Nho, vì người hắn yêu sẽ không ngoan ngoãn chấp tay bị người ta sai khiến, huống chi là Hoa Mị Nô.



Hiên Viên Triệt cho dù muốn ta chính thức tuyên chiến với ngươi, lưng đeo tội danh phạm thượng, ta cũng sẽ không cho ngươi như nguyện, ta và

ngươi trong lúc đó đến cuối cùng cũng khó tránh đụng đến binh khí ,

chẳng qua là chuyện sớm hay muộn.



Nhưng hắn lại phát hiện ra một tia dị thường ở một khắc cuối cùng,

thời điểm Mị Nô hạ tang, đều là một tay hắn chuẩn bị, tuy rằng qua mấy

ngày, mà lúc ấy hắn vì nàng chuẩn bị hết thảy đều ở trong đầu hắn, hắn

muốn Mị Nô phải chính thức trở thành Bắc An Vương phi của hắn, tự nhiên

sẽ không quên thứ quan trọng nhất này, nhưng lại không nhìn thấy trên

người thi thể trong quan tài.
Nhìn Thu Thuỷ buông tay nàng ra chạy đến trước mặt Hiên Viên Khanh

Trần, giữ chặt ống tay áo hắn làm nũng nói: “Ca ca, ta trở về cùng Tĩnh

Uyển tỷ tỷ trước, ngươi giúp ta mua kẹo hồ lô, ta muốn ăn!”



Vừa rồi nhìn thấy ở trên đường, nàng trông mà thèm, hiện tại đến Lan Lăng, nàng lại mệt vô cùng, chỉ có cầu xin hắn.



Hiên Viên Khanh Trần nhìn Tô Tĩnh Uyển có chút lo lắng.



“Vương gia, Tĩnh Uyển sẽ chiếu cố thật tốt Thu Thuỷ, ngươi có thể yên tâm.” Nàng dịu dàng ngoan ngoãn nói.



“Đúng vậy, ta cũng ngoan ngoãn nghe lời chờ ngươi trở về, ngươi đi

thôi ca ca!” Nàng không khỏi lại kéo kéo ống tay áo của hắn, trên mặt

một bộ bộ dáng điềm đạm đáng yêu.



“Được, ngươi đợi ta một chút.” Hắn có chút bất đắc dĩ đẩy đẩy thái

dương của nàng. Nàng bởi vì hắn vẫn khốn khổ ở trong Bắc An Vương phủ,

vẫn thiếu cuộc sống bình thường của một đứa nhỏ, đối với yêu cầu của

nàng Hiên Viên Khanh Trần hắn cũng không sẽ cự tuyệt.



Trên phố xá, Tô Vân Phong mang theo nàng ngồi ở trên tửu lâu thì đám người rộn ràng nhốn nháo trên đường.



“Thật xin lỗi, ta không thể mang nàng đi khắp nơi được.” Tô Vân Phong cười khổ, vừa rồi mới đi ra đã bị người khác nhận ra, trong lúc nhất

thời thiếu chút nữa thoát thân không được.



Cảnh Dạ Lan lắc đầu, “Không thể tưởng tượng được Vân Vương gia ngươi

bình dị gần gũi như thế, ngươi làm Vương gia nhưng thật ra rất tốt!”

Nàng không khỏi cười ghẹo nói.



“Vương gia.” Lúc này người hầu đi lên bẩm báo. “Quận chúa đã trở lại.”



Tĩnh Uyển?! Hắn hơi hơi có chút kinh ngạc.