Tù Phi Tà Vương

Chương 184 :

Ngày đăng: 06:27 19/04/20


Một câu mà ra. Thân thể Cảnh Dạ Lan khẽ run lên. Sự bình tĩnh của

nàng không tính quá kém, rõ ràng vốn biết chính là hắn, nàng cũng không

thể khống chế được chính mình tốt lắm.



Người tới vừa nghe Hiên Viên Khanh Trần báo tên rất nổi tiếng, có

chút kinh ngạc, nhưng vẫn liều chết ngăn cản trước mặt Cảnh Dạ Lan: “Là

Bắc An Vương, tiểu nhân đắc tội, tiểu nhân đắc tội, nhưng Vân vương gia

có lệnh bảo thuộc hạ bảo hộ Cảnh công tử an toàn, mong Vương gia lượng

thứ.”



Hiên Viên Khanh Trần hừ lạnh một tiếng, ánh mắt u lãnh xuyên qua bọn

họ dừng ở trên thân thể nàng. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, người trước

mắt thủy chung không có nói một câu gì, ngay cả đầu cũng không có nâng

lên.



“Nguyên lai ngươi chính là Cảnh công tử, ngưỡng mộ đã lâu đại danh.”

Ánh mắt hắn lãnh liệt, người có thể làm cho Tô Vân Phong coi trọng như

thế, cũng thật là không nhiều lắm, nói xong đi đến chỗ Cảnh Dạ Lan.



Thanh âm đao kiếm ra khỏi vỏ vang lên, là người Tô Vân Phong phái

đến. Đao kiếm lạnh lẽo sắc bén lộ ra nửa đoạn ra khỏi vỏ, mắt sáng lãnh

quang hiện lên khuôn mặt Hiên Viên Khanh Trần.



“Như thế nào? Tô Vân Phong đúng là đã dạy các người đối đãi với khách như vậy!” Bước chân của hắn vẫn không dừng lại, ánh mắt cũng vẫn không

có rời khỏi người Cảnh Dạ Lan.



“Bắc An Vương thứ lỗi, Cảnh công tử là khách quý của Vương gia, tiểu nhân nhất định phải bảo đảm công tử được an toàn!”



“Phải không, khách quý?! Là cái khách nhân tôn quý gì, ngay cả thấy

bổn vương cũng có thể coi như là không nhìn thấy, quả nhiên là tôn quý

vô cùng rồi.”



Trong con ngươi yêu dị của hắn hiện lên lưu quang, khóe miệng gợi lên mỉm cười. Trước mắt hắn bị người được gọi là Cảnh công tử vô duyên vô
bút viết. Nói đến nàng cũng nên thói quen, vừa vặn lúc nhìn hắn, muốn

nói lại nói không nên lời.



Đôi mắt Hiên Viên Khanh Trần nhìn như không chắc, nhưng vẫn dao động ở song song mà đi trên thân ảnh, ngực tràn ra một cảm giác quen thuộc

không chỉ không tiêu biến, mà ngược lại càng trở nên dầy đặc hơn.



Trên một đoạn đường, cả hai người đều mang tâm sự, lúc nhanh đến Vân

vương phủ, trước mắt Cảnh Dạ Lan hiện lên một chút rặng mây đỏ.



“Vương gia!” Tô Tĩnh Uyển dịu dàng đứng nơi đó, trong gió ấm áp nàng mỉm cười đợi Hiên Viên Khanh Trần



“Khanh Trần ca ca.” Một thanh âm nhảy nhót truyền ra từ trong phủ,

một nữ tử mặc quần áo màu vàng nhạt, làm cho ánh mắt Cảnh Dạ Lan chợt

động, tuy rằng là vội vàng gặp mặt một lần, nàng liếc mắt một cái liền

nhận ra Thu Thuỷ.



Nàng cũng ở trong này! Trong lòng đột nhiên trầm xuống, lập tức âm

thầm mắng chính mình ngạc nhiên, Thu Thuỷ là người hắn yêu trong lòng,

toàn bộ trong Vương phủ đều biết, xem nàng vui vẻ, không giống có vẻ

bệnh tật ban đầu, xem ra Vô Ngân đã chửa khỏi bệnh của nàng. Một thang

thuốc của hắn, không ngờ đã phát huy một chút công hiệu, khoé miệng

không khỏi hơi hơi liên luỵ một chút, hàm răng khẽ cắn đôi môi.



Một động tác nho nhỏ, nàng không phát giác đồng thời cũng bị Hiên Viên Khanh Trần thu vào đáy mắt.



Tướng mạo không giống như vậy, nhưng lại cho hắn một cảm giác quen

thuộc, ngay cả một ít động tác nho nhỏ cũng khiến cho lòng hắn vừa động. Hắn thích đùa với Mị Nô nhất, mỗi một lần nhìn thấy bộ dáng nàng ngượng ngùng, khẽ cắn đôi môi, không biết có bao nhiêu đáng yêu. Nhưng hắn

chưa bao giờ nói qua với nàng, chỉ thuộc về hắn một người bí mật.



“Ngươi cũng đã trở lại.” Tô Vân Phong xuất hiện, làm cho nàng tạm

thời cảm thấy thoát khỏi áp bách trong lòng khi đồng hành cùng Hiên Viên Khanh Trần.