Tù Phi Tà Vương

Chương 186 :

Ngày đăng: 06:27 19/04/20


Tô Vân Phong!



Hiên Viên Khanh Trần nhìn trong mắt y đã có tình cảm khác, chỉ là

trong nháy mắt nở rộ, nhưng lại có thể khiến cho hắn khẳng định Tô Vân

Phong và phụ tá bên người y không đơn giản như vậy.



“Nhân tài khó cầu, thật là chúc mừng Vân Vương gia.” Hắn giơ chén

rượu trong tay lên nhưng lại kính Cảnh Dạ Lan, “Cảnh công tử, mời!”

Không đợi nàng làm ra bất cứ phản ứng gì, Hiên Viên Khanh Trần đã uống

cạn chén rượu, ý cười thoáng hiện trong đôi mắt.



Cảnh Dạ Lan không biết uống rượu xong là cái tư vị gì, trong miệng

chỉ chát chát, nóng rát trôi xuống thực quản, ở bụng giống như dấy lên

một ngọn lửa. Trong mắt không biết là vì rượu hay là duyên cớ khác, có

chút phiếm hồng!



Hiên Viên Khanh Trần cũng uống một ly tiếp theo một ly, ánh mắt dần

dần mê ly, khoé môi gợi lên tươi cười làm nổi bật đồng tử mắt yêu dị,

làm cho Cảnh Dạ Lan có chút mất tự nhiên cúi đầu.



Ánh mắt nóng bỏng di chuyển trên thân thể nàng, tựa hồ như muốn thiêu đốt cả người nàng, nhưng lại tránh không thoát, tránh không kịp.



Cũng may thân mình Thu Thuỷ có chút mệt mỏi, Hiên Viên Khanh Trần mới không thể không sớm rời bữa tiệc để cùng nàng trở về nghỉ ngơi.



Sau khi tan tiệc, Tô Vân Phong cùng Cảnh Dạ Lan có chút say nhẹ trở

về, “A Cảnh, có khoẻ không?” Y thấp giọng hỏi nói, nhìn nàng cả một đêm

đều không yên lòng, cùng ánh mắt không e dè của Hiên Viên Khanh Trần, y

không khỏi ôn nhu an ủi Cảnh Dạ Lan. “Nàng không cần suy nghĩ quá nhiều, nàng cũng nói qua, nếu Vô Ngân giúp nàng, tự nhiên sẽ không nói cho hắn biết.”



“Ta hiểu được, có lẽ ta đa nghi quá mức, làm hại ngươi cũng lo lắng.” Giọng nói của nàng lạnh nhạt, một đôi mắt trong bóng đêm nhưng lại bắt

đầu phát sáng trong suốt.
“Nàng đã quyết định ta cũng không cưỡng ép nàng, nàng làm chủ tất cả

đi.” Tô Vân Phong đưa nàng đến trước Tùng Trúc Uyển ngừng cước bộ. “Cho

phép ta đưa nàng vào nhé.” Tô Vân Phong chủ động đưa ra.



Bọn họ đã từng có ước định, trừ phi là ban ngày hoặc là có chuyện

khẩn cấp, bằng không hắn không thể tuỳ ý bước vào Tùng Trúc Uyển của

nàng, này cũng là điều kiện thứ nhất để Cảnh Dạ Lan đáp ứng tạm thời ở

lại Vân Vương phủ.



“Ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì?” Nàng cúi đầu một tiếng khoát

khoát tay bảo Tô Vân Phong đi về trước. Nàng biết y lo lắng, Hiên Viên

Khanh Trần ở lại nơi này vài ngày, thuỷ chung vẫn là phải đề phòng hắn.



Quen tối tăm, chôn sống trong quan tài ở mộ huyệt nằm nửa đêm, không

có gì lại có thể làm cho nàng sợ hãi. Nàng đánh cược cùng Vô Ngân, thật

là nàng cuối cùng lựa chọn ăn được cả ngả về không.



Còn có mấy tháng nữa sẽ đến ước định một năm, mặc dù mấy ngày nay

không có phát tác giống như Vô Ngân nói, nhưng Tô Vân Phong cũng không

có biện pháp tốt hơn để điều trị cho thân thể nàng khỏi hẳn.



Hay là trở lại Bắc An một lần nữa tìm cái tên kia, nghĩ đến đây Cảnh

Dạ Lan cũng không có tâm tư đốt ngọn nến. Kéo dài chỉ chốc lát ánh mắt

của nàng ở trong đêm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.



Đẩy cửa phòng ra, cước bộ của nàng đình trệ, bốn phía yên tĩnh, lại

vừa vặn ở trong không trung tràn ngập một tia hơi thở không dễ phát

hiện. Thân thể cùng giác quan đột nhiên thanh tỉnh, nắm chặt ngân châm

trong tay trong tay áo, nàng đi từng bước một thong thả đi đến trong

phòng ngủ.