Tù Phi Tà Vương
Chương 195 :
Ngày đăng: 06:27 19/04/20
“Không cần.”
Cảnh Dạ Lan dắt dây ngựa của Tô Vân Phong, xoay người lên ngựa, không quan tâm đến hắn, một mình đi lướt qua người hắn. Hiên Viên Khanh
Trần cũng không để ý, chỉ không nhanh không chậm đi theo bên người nàng, nhưng lại một khắc cũng không cho Tô Vân Phong có cơ hội tới gần Cảnh
Dạ Lan.
Trở lại địa điểm xuất phát, Cảnh Dạ Lan theo Tô Vân Phong đứng chung
một chỗ, mà Thu Thủy sáng sớm chờ đợi hắn trở về thấy Hiên Viên Khanh
Trần liền không ngừng bổ nhào vào trong lòng hắn.
“Ca ca, vì sao giờ ngươi mới trở về, ta đã lo lắng cho ngươi cả nửa
ngày.” Nàng ngẩng mặt, trong con ngươi không rảnh đảo qua vừa rồi, hàm
chứa ý cười.
“Cho ngươi lo lắng, vừa rồi ca ca nói chuyện phiếm cùng với Cảnh công tử, đều không có nghe Vân Vương gia tìm chúng ta.” Hắn vuốt vuốt mái
tóc dài của Thu Thủy, đôi mắt lại nhìn chằng chằm Tô Vân Phong cùng Cảnh Dạ Lan cách đó không xa. Thanh âm không lớn, nhưng lại đủ có thể làm
cho bọn họ nghe hắn nói cái gì đó.
Ta nói rồi, ta sẽ không buông tay nàng! Hiên Viên Khanh Trần nhìn Tô
Vân Phong xử sự trên mặt không có một tia sợ hãi không có cả một tia xúc động, mà vẻ mặt của Cảnh Dạ Lan có chút không được tự nhiên, ngược lại
nàng tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.
Một tia cười yếu ớt gợi lên ở khóe môi, nếu là nói đến thủ đoạn vô
lại, Cảnh Dạ Lan nàng sợ là vẫn không đạt đến đủ trình độ, Hiên Viên
Khanh Trần ta muốn người là chuyện chưa bao giờ thất thủ. Trong lòng hắn yên lặng thì thầm, nâng tay sở sờ ngân khóa trên cổ, nếu có chút suy
nghĩ vẫn duy trì tươi cười.
Trong thư phòng, Tô Vân Phong từ sau trận săn bắn trở về vẫn đều ngẩn ngơ ở nơi nào, Hiên Viên Khanh Trần nói như thế y đều nghe rõ ràng,
nhưng lại không nghĩ biết được quá mức thấu triệt.
“Vương gia.” Cảnh Dạ Lan gõ cửa thư phòng, chần chừ đứng ở trước cửa.
nghĩ của ta.”
“Ta hiểu, nếu nàng thật sự thích làm Vương phi, Hiên Viên Khanh Trần
nơi đó cũng sẽ không bỏ lại mà đi mới đúng!” Trong lòng y tràn đầy mất
mát, biết rõ đáp án là gì, nhưng y vẫn muốn nghe, cầu có lẽ không phải
là nàng cho y một cơ hội, nên sẽ không tồn tại khả năng.
“Không liên quan gì đến hắn.” Cảnh Dạ Lan gạt bỏ ý kiến của Tô Vân Phong.
Trong lòng hắn vửa động, “Ý nàng là sẽ không theo hắn trở về?”
“Ta không có suy xét qua.” Giọng nói của nàng lạnh nhạt, trong lòng
có chút hỗn độn, hắn yêu cuồng nhiệt đến mức mãnh liệt, mãnh liệt mênh
mông mang theo hủy diệt, nàng không phủ nhận sự tình hôm nay, cũng đồng
thời làm cho nàng hiểu được tình cảm của mình đối với Hiên Viên Khanh
Trần, đã sắp vượt qua giới hạn của chính mình.
“Hắn không phải là đã biết sao?” Tô Vân Phong có chút gian nan cùng bất đắc dĩ.
“Đúng, hắn phát hiện rất sớm khả năng ta không chết, cũng là một
đường tìm ta mà đến.” Cảnh Dạ Lan không có chút dấu diếm, “Hôm nay ta là cùng hắn một chỗ, nhưng lại khiến cho ngươi lo lắng nửa ngày, thực xin
lỗi!”
Nàng không nghĩ thương tổn người văn nhã ôn hòa như y, nhưng nếu
không phải như vậy, đến cuối cùng trước sau chính mình sẽ thua Tô Vân
Phong, nàng không nghĩ cho y cái gì bởi vì chính mình đã bị thương tổn.
“Đối với ta, không cần nói xin lỗi!” Y đột nhiên đi đến bên người
Cảnh Dạ Lan, trên khuôn mặt ôn hòa lần đầu tiên xuất hiện lo âu cùng một tia ghen tị, “A Cảnh, đây là ta nguyện ý vì nàng mà trả giá, không đòi
hỏi hồi báo, nhưng là ta muốn cho nàng biết tâm ý của ta.”