Tù Phi Tà Vương
Chương 197 :
Ngày đăng: 06:27 19/04/20
Tùng Trúc Uyển
Chân Cảnh Dạ Lan không ngừng hướng về phòng ngủ, dần dần ổn định hô
hấp dồn dập. Trong phòng yên tĩnh, tiếng hít thở của nàng vô cùng rõ
ràng.
Sau khi ngồi thật lâu, tâm nàng mới một chút một chút khôi phục bình
tĩnh, trong phòng ngủ như trước không có đốt nến, quen bóng tối, nàng
ngược lại càng thêm thích một chỗ như vậy.
Trong bóng tối nàng đứng thẳng trước gương đồng, cởi bỏ búi tóc, mái
tóc dài buông xuống ở sau người, gương mặt khéo léo càng có vẻ đầy đặn.
Nàng nâng tay vuốt ve đôi môi, ở môi tựa hồ còn lưu lại hơi thở của hắn. Ngón tay chảy xuống, cởi khuy áo ra, trên da thịt loã lồ ở cổ áo tảng
lớn vết yêu xanh tím.
“Cảnh Lan…Cảnh Lan.” Vành tai tóc mai chạm vào nhau, hắn nỉ non thì
thầm làm cho giờ phút này nàng càng cảm thấy cô độc, hai gò má không
khỏi nổi lên ửng hồng.
Cảnh Dạ Lan ngươi đang làm cái gì?! Trong giây lát nàng bừng tỉnh,
suy sụp ngồi ở bên giường, ngươi nghĩ đến hắn sao? Đầu ngón tay run nhè
nhẹ tiết lộ ra chỗ nội tâm nàng một tia bất an.
Thu Thuỷ…
Đôi mắt sáng như nước, tinh khiết trong suốt! Cảnh Dạ Lan không khỏi
khốn khổ cười rộ lên, nàng như hoa sen nước, thanh thấu sạch sẽ, không
bị trần thế gian ô nhiễm, làm cho nàng cũng không thể hận. Mỗi tiếng một tiếng gọi tên hắn, nói những lời nói đều có thể nghe ra nàng ái mộ Hiên Viên Khanh Trần. Nếu đổi làm những người khác, có lẽ nàng có thể hận
vài phần, nhưng là…
“Cảnh công tử.” Thanh âm ngoài cửa làm đáy mắt Cảnh Dạ Lan lạnh lùng.
Yêu đồng của nàng rất giống Hiên Viên Khanh Trần đều mang theo huỷ
diệt, nhưng lại hơn một phần bạo ngược, cũng là chỉ có hắn nam nhân như
vậy mới có thể thuyết phục nàng.
Tô Tĩnh Uyển biến sắc, nhưng lại lần nữa cười rộ lên: “Ngươi cười nhạo bản quận chúa không phải là chính phi?”
“Không dám.” Cảnh Dạ Lan hơi hơi hạ thấp người tỏ vẻ thành ý, nhưng lại cẩn thận rất nhanh quét nàng liếc mắt một cái.
“Ừ, tha thứ cho ngươi không dám!” Nàng tựa hồ có chút nguôi giận,
“Cảnh công tử…” Ánh mắt tuỳ ý quét về phía Cảnh Dạ Lan, buông xuống chỗ
cổ áo cúi xuống dưới, loáng thoáng lộ ra một mảnh vết cắn che kín da
thịt.
Cảnh Dạ Lan theo ánh mắt của nàng nhìn lại, trong lòng cả kinh, nhưng lại một bộ bộ dáng không hề để ý thuận tay kéo áo, khêu khích dường như quay về nhìn nàng biến đổi sắc mặt.
“Nếu ngươi cảm thương hại ca ca ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho
ngươi.” Ngữ điệu Tô Tĩnh Uyển biến đổi, trong hai tròng mắt xinh đẹp rốt cuộc không nhìn thấy ý cười bình thường, cho dù là nguỵ trang đến mức
tận cùng.
“Rốt cuộc quận chúa muốn nói cái gì?”
“Ca ca ta cùng Khanh Trần, vô luận là ai, ngươi trêu chọc bất cứ một
người nào, ta đều sẽ khiến ngươi ngay cả cặn bã thừa lại cũng chẳng
được.” Nàng kiềm nén cơn tức, đầu ngón tay mảnh khảnh chậm rãi ma sát,
đổi lại bình thường, làm sao để cho nàng ta còn đứng ở chỗ đó.
“Kia cũng là chuyện của ta, vô luận là Vương gia hay là Bắc An Vương, cũng là do ta ta tự quyết định, về phần quận chúa thì thật ra không
biết vì **, tấm lòng thật là tốt!”
Nàng thủy chung nhìn chăm chú vào tay Tô Tĩnh Uyển, bàn tay trong tay áo xiết chặt ngân châm vận sức chờ phát động.