Tù Phi Tà Vương

Chương 203 :

Ngày đăng: 06:27 19/04/20


Đẩy cửa phòng ra, xung quanh đều là hương thơm tự nhiên trên người

nàng. Hiên Viên Khanh Trần nhìn thân ảnh kiều nhỏ đang đứng đưa lưng về

phía mình, bóng lưng lúc nào cũng quật cường không có mộ tia nhượng bộ.



Nàng lẳng lặng ngồi xuống, ngoái đầu lại nhìn hắn, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như trước kia.



- Ngươi tới ngồi ở chỗ đó, không được lại đây! – nàng chỉ tay về

chiếc ghế cách mình một khoảng và nói. Nàng không tự chủ được liếc nhìn

hắn một cái rồi vội vàng cúi đầu khi để lộ ra một tia bối rối.



- Ta tới gần một chút cũng không được sao? Cảnh Lan?! – hắn không để

ý, lập tức ngồi xuống bên cạnh nàng. Ta làm nàng bị thương nhưng nàng

lại không chịu cho ta một cơ hội nào để bồi thường ư?



- Tùy ngươi. Ngươi muốn nói cái gì với ta? – vô tri vô giác, nàng lui về sau một chút. Những lời mà hắn vừa nói khiến cho cả người nàng khô

nóng còn chưa có rút đi.



- Ta muốn nàng cùng ta trở về!



- Không được!



Cảnh Dạ Lan bật thốt rồi lại nhìn tới hắn, quả nhiên mặt hắn biến sắc. Nàng cố ý làm khẩu khí cứng rắn:



- Ta đã từng nói với ngươi rồi, ta sẽ không theo ngươi trở về. Hoa Mị Nô đã chết rồi, còn ta là Cảnh Dạ Lan!



Hàng mày Hiên Viên Khanh Trần nhíu chặt lại, nàng lại cự tuyệt một

lần nữa. Rõ ràng là nàng đã bắt đầu chấp nhận hắn nhưng lại không chịu

trải lòng mình ra.



Cơ thể nàng, trái tim của nàng, tất cả mới là thứ mà Hiên Viên Khanh

Trần muốn. Hắn chưa bao giờ khát vọng có được một người như lúc này,

khát vọng muốn yêu nàng và khát vọng được nàng yêu.



Bất luận là Hoa Mị Nô trong ký ức hay là Cảnh Dạ Lan ngay trước mắt,
- Nói đi! – hắn đề cao giọng.



- Vì sao không nói? – sau một hồi yên tĩnh, hắn lại hạ giọng hỏi vang.



- Cảnh Lan, Cảnh Lan, nàng nói đi, nàng nói cho ta biết là có hay

không có được không? – giọng hắn như nỉ non, khe khẽ run lên, đối với

hắn câu trả lời này rất quan trọng. Cúi người xuống, khuỷu tay khoát lên vai nàng, ngón tay nâng cằm nàng lên, tầm nhìn dừng tại ánh mắt không

ngừng lảng tránh của nàng.



- Trả lời ta đi, ta phải biết đáp án! – bốn mắt nhìn nhau, Cảnh Dạ Lan không thể trốn nữa.



Trong đáy mắt thâm thúy kia chính là bộ dạng bối rối của nàng. Không

trả lời được, không trả lời được! Nàng há miệng thở dốc nhưng vẫn nói

không nên lời.



- Có đúng chứ!? = đôi mắt hắn sáng ngời, trên mặt lại hiện lên nụ

cười tươi tắn, hai bàn tay nắm chặt lấy cánh tay mềm mại của nàng, vui

vẻ nói: – Cảnh Lan, ta nói đúng không? Trong lòng nàng thật sự có thích

ta!



- Ta chưa có nói, ngươi đừng có đoán mò! – nàng vội vàng phủ nhận,

muốn rút tay về nhưng ngoài dự tính, Hiên Viên Khanh Trần đã kéo tay

nàng lại, đặt bên môi hôn nhẹ.



- Đoán? Nếu ta đoán thì vì sao nàng không…



- A Cảnh!



Tô Vân Phong!



Cảnh Dạ Lan ngây ra một lúc, ánh mắt nhanh chóng chuyển ra ngoài. Bên ngoài viện, nam tử mặc một thân áo trắng, ánh mắt ôn hòa đứng dưới ánh

mặt trời, lẳng lặng cười nhẹ.