Tù Phi Tà Vương
Chương 212 :
Ngày đăng: 06:27 19/04/20
Hách Liên Quyền cho nàng thời gian vài
ngày suy nghĩ, gã cũng không vội mà muốn nàng nói ra một câu trả lời
thuyết phục. Cảnh Dạ Lan viết một lá thư đưa cho Hách Liên Quyền nhờ
giao tới Tô Vân Phong, đầu tiên là để cho Tô Vân Phong yên tâm và có
thời gian mà chuẩn bị, không cần vì nàng mà làm ra những chuyện vi phạm
vào ý nguyện của bản thân. Thứ hai, nàng là có chút lo lắng, từ sau khi
vào trong cốc thì không thấy có bóng dáng Hiên Viên Khanh Trần đâu cả.
Nàng cũng lợi dụng những lúc rãnh dỗi âm
thầm nghiên cứu địa hình trong sơn cốc. Nơi này tuy không lớn nhưng uốn
lượn trắc trở, mặc cho nàng tìm kiếm vài lần vẫn không phát hiện ra tung tích của Hiên Viên Khanh Trần, càng khó để liên lạc được.
Ngươi nói bất luận có chuyện gì xảy ra
cũng không được quản ngươi, nhưng hiện tại ngay cả chuyện ngươi ở nơi
nào ta cũng không biết được! Rơi vào tay Hách Liên Quyền, đã không còn
như trước kia, hắn sẽ như thế nào chứ? Cảnh Dạ Lan cũng không thể nào
đoán biết được.
Theo thường lệ, có người đưa đồ đạc tới
cho nàng. Đó không phải là một tùy tùng bình thường mà là một tiểu nha
đầu khoảng mười bốn, mười lăm tuổi. Nơi này vốn là cứ điểm bí mật của
Hách Liên Quyền nên hẳn là gã không có đem theo nữ nhân bên cạnh.
Đại khái là người mới tới kia bị Cảnh Dạ
Lan nhìn vài lần khiến tay chân vụng về hẳn khiến cho nước trà nóng
nghiêng ngả đổ hết ra ngoài.
- Cảnh công tử… nô tỳ… nô tỳ không phải cố ý! – tiểu nha đầu bị dọa tới trắng mặt, quỳ bịch xuống, liên miệng xin tha.
- Đứng lên đi! – Cảnh Dạ Lan chú ý tới
mấy ngón tay to thô lại còn có thịt chai ráp của tiểu nha đầu, xem ra là một người sống dân dã.
- Đa tạ Cảnh công tử! – nàng ta thở phào
nhẹ nhõm, đứng lên ngẩng đầu thì phát hiện Cảnh Dạ Lan vẫn đang đánh giá mình, ngược lại càng thêm bối rối.
- Sao lại là ngươi? Người hầu đã đi đâu rồi?
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm ngươi
khó xử đâu! – Cảnh Dạ Lan gật đầu. Nha đầu này khá quen thuộc với địa
hình nơi này nên đã tính toán giúp nàng thời gian trước khi Hách Liên
Quyền trở về.
Băng qua đỉnh núi, nàng tìm một vị trí
thuận lợi, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ ràng bố trí binh lực
của Hách Liên Quyền. Cảnh Dạ Lan cẩn trọng né sau tảng đá quan sát hết
thảy mọi thứ trước mắt.
Là hắn!
Trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, cách
đó không xa, người đứng gần với Hách Liên Quyền mặc một bộ hắc y, gió
trong sơn cốc thổi tới khiến cho tà áo bay lên như cánh chim màu đen uy
dũng phần phật vỗ. Đối diện với Hách Liên Quyền, hắn đứng thẳng người,
khí thế lãnh ngạo, trong đáy mắt không hề che dấu sự châm chọc, con
ngươi màu vàng yêu dị lạnh lùng nhìn hết thảy mọi thứ trước mắt.
- Tây Sở vương quả là biết vui thú, hôm
nay coi như cô vương đại khai nhãn giới! – Hiên Viên Khanh Trần cười
lạnh một tiếng, ánh mắt hướng tới phía trước.
- Đúng vậy, đã sớm nghe Bắc An vương cũng là một cao thủ, hôm nay những thứ đã chuẩn bị cho ngươi đại khái là
chút lòng thành. Nếu thích, chờ mấy ngày nữa chúng ta tiếp tục tới nơi
này, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi nếm thử một thú vui khác.
Hách Liên Quyền nhìn sắc mặt tái nhợt của Hiên Viên Khanh Trần, vừa rồi bị tra tấn tới như vậy đúng là hắn vẫn có thể chống đỡ; chẳng những thế hắn còn yêu cầu sau khi kết thúc thì phải chuẩn bị cho hắn một kiện quần áo mới.
- Được, cô vương sẽ chờ ngươi, hy vọng
ngươi còn có cơ hội này! – Hiên Viên Khanh Trần vẫn phóng ánh mắt về
phía Hách Liên Quyền. Đôi môi tái nhợt không chút máu khẽ nhếch lên,
trong mắt hiện lên ý cười nhợt nhạt; nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện
nụ cười kia rất quỷ mị, dễ làm cho người ta phát lạnh.