Tù Phi Tà Vương

Chương 229 :

Ngày đăng: 06:27 19/04/20


Giận thì giận nhưng Cảnh Dạ Lan vẫn tìm tới Ngô thống lĩnh, thủ hạ của Tô Vân Phong hỏi cho rõ ràng nguyên nhân của chuyện này.



- Ngô đại ca, vậy bây giờ vương gia vẫn còn ở trong hoàng

cung sao? – ban đầu Tô Vân Phong đáp ứng yêu cầu của Hách Liên Quyền

nhưng sau đó đổi ý; tuy hắn là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng nhưng khó

bảo đảm là không bị hiềm nghi vì việc kháng thánh chỉ này.



- Vương gia ở đó vẫn chưa có thấy tin tức gì, đại khái là chưa có đi ra! – Ngô thống lĩnh lo lắng nói.



- Chuẩn bị ngựa cho ta, ta về trước xem sao! – Cảnh Dạ Lan

phân phó. Dù sao nguyên nhân cũng vì nàng, hiện tại Hách Liên Quyền chết ở Lan Lăng, đúng là khó mà giải thích cho hợp tình hợp lý được, thảm

rồi!



Đúng lúc đó một giọng nói xen ngang vào:



- Cảnh công tử, ta khuyên là ngươi tạm thời không nên vội vã trở về đó, có đi thì ngươi cũng không giúp được việc gì đâu. – Vô Ngân

vén rèm xe lên rồi đi xuống.



- Đó là chuyện của ta, không cần ngươi tới dạy ta! – Cảnh Dạ Lan tức giận nói, tuy rằng mấy tháng sau còn cần Vô Ngân chế dược nhưng nàng không muốn bị áp chế, vướng bận bởi cái lý do đó.



- Cảnh công tử nói rất đúng, nhưng mà có người cần ngươi tới nhìn trước, sau đó ngươi trở về cũng không muộn!



- Đã chết chưa? – nàng phẫn hận hỏi một câu, trừ bỏ là Hiên Viên Khanh Trần thì còn có thể nhìn ai chứ.



- Ừ, không khác lắm! – Vô Ngân nghiêm túc nói.



Cảnh Dạ Lan hồ nghi liếc mắt nhìn Vô Ngân, khi nãy nhìn hắn không tệ lắm sao bây giờ lại có thể… E là lại lừa nàng tiếp!



- Chờ cho hắn chết rồi đến nói với ta cũng được. Mà không,

đừng nói với ta, ta không muốn biết! – nàng hừ lạnh một tiếng rồi xoay

người ra doanh trướng.



Vô Ngân nhún nhún vai nhìn nàng giận dữ rời đi; còn Ngô thống lĩnh
ra ngoài.



Hắn liều lĩnh ôm chặt nàng từ sau:



- Đến đây, nhìn ta một cái cũng không được sao? – trong giọng nói của hắn mang theo đau đớn.



- Không cần nhìn, dù sao thì ta và ngươi đã không có quan hệ gì, ngươi mau buông tay ra! – nàng quật cường nói rồi gỡ cánh tay đang

ôm chặt mình nhưng nàng lại không dám dùng sức vì vết thương trên người

hắn chưa có ổn.



- Không quan hệ.. Cảnh Lan, nàng thật là nhẫn tâm… – hắn

nhíu mày, kéo người nàng lại đối diện với mình. Đôi mắt như dã thú bị

thương mang theo một tia tuyệt vọng. – Nàng không chịu nghe ta giải

thích lại vội vã muốn phân rõ quan hệ với ta, nàng không thể không công

bằng với ta như vậy!



- Không công bằng, vậy ngươi đối với ta công bằng chắc? –

Cảnh Dạ Lan ngước lên, nhất thời tất cả những ủy khuất, oán hận dâng lên trong lòng. – Còn muốn ta lặp lại nữa sao? Chính là ngươi không chịu

buông tha cho ta, rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào chứ? – chua xót trong

mắt biến thành nước mắt rơi xuống. Lại là vì Hiên Viên Khanh Trần mà lệ

nàng rơi!



- Ta yêu nàng cho nên vĩnh viễn không buông nàng ra. Cảnh Lan, nàng cũng yêu ta mà, nếu không thì lúc đó nàng sẽ không…



- Ai muốn yêu ngươi chứ, ngươi yêu Thu Thủy của ngươi là

được rồi, không phải vì nàng ấy mà ngay cả hài tử của ta cũng bị ngươi… – khóe miệng nàng tràn ra tơ máu, bên môi đã bị nàng cắn nát.



Con ngươi Hiên Viên Khanh Trần tối sầm lại, lực đạo trong tay nới lỏng, thanh âm biến trầm thấp:



- Cảnh Lan, ta so với ai khác đều quan tâm tới đứa nhỏ nhất, nếu có thể trở lại như trước thì ngay cả Thu Thủy cũng không thể đổi

lại con ta được!