Tù Phi Tà Vương

Chương 271 :

Ngày đăng: 06:28 19/04/20


Ca ca không nghĩ rằng mình cũng là người quan trọng nhất của nàng

sao? Trong lòng nàng lạnh một mảnh, bụng đựng đầy ủy khuất, nhìn nữ tử

khiến Hiên Viên Khanh Trần vương bận kia.



- Hơn nữa cái gì? – Cảnh Dạ Lan thấy nàng ấy dừng lại không nói tiếp thì bật hỏi.



Thu Thủy lập tức cười ngọt ngào đáp:



- Hơn nữa ca ca nói, có vương phi tỷ tỷ ở đây là để bảo vệ

ta bình an trở về Bắc An. Cám ơn vương phi tỷ tỷ. – nàng tiến lên, giữ

chặt tay Cảnh Dạ Lan, trong bụng thì thầm: nói dối một lần, lúc này chắc cũng không có gì đâu…



Là muốn nàng bảo vệ Thu Thủy? Bất giác lòng nàng trầm xuống, nhưng

nhìn đôi mắt sáng ngời, phẳng lặng kia của Thu Thủy thì vô thức gật gật

đầu, con ngươi linh động cũng tối đi.



Hai người không nói chuyện với nhau, Cảnh Dạ Lan tựa lưng vào thành

xe, nhìn chăm chú nữ tử đang gối đầu trên đùi mình ngủ say, bao phức tạp bắt đầu khởi động trong đầu.



Rầm ~~~ Thân xe vốn đang chạy vững vàng đột nhiên chấn động mãnh liệt khiến nàng và Thu Thủy cùng nhau nhướng người về phía trước. Cảnh Dạ

Lan nhanh chóng dùng chân đẩy thanh chắn xe làm điểm tựa để thân mình

không tiếp tục đổ về phía trước; một bên dùng hai cánh tay bị trói giữ

lấy Thu Thủy đang bị kinh hách.



- A ~~~~~~ – Thu Thủy hét lên, túm lấy tay Cảnh Dạ Lan. – Vương phi tỷ tỷ…



- Giữ cho chặt, đừng có buông ra! – nàng căn dặn Thu Thủy, cũng may xe ngựa xóc này có một lát rồi lập tức ngừng lại.



Ngay sau đó, bên ngoài xe ngựa có giọng nói trầm thấp vang lên:



- Vương phi, xe rơi vào vũng lầy, đã quấy nhiễu tới Vương phi rồi! Thuộc hạ lập tức sắp xếp chu toàn!



- Chúng ta không có việc gì. – nàng bình thản đáp, nghiêng

người nhìn Thu Thủy. – Ngươi thế nào? – sắc mặt nàng bị dọa tới tái
một nhan sắc tuyệt trần mà lạnh lùng đứng ở trên xe.



Ngô thống lĩnh thở dài một tiếng, đối nghịch với nàng là hạ sách;

huống hồ Vân vương gia cũng không muốn động tới người này. Nếu không

phải hoàng mệnh làm khó thì hắn cũng chẳng muốn biến thành kẻ xấu!



- Cuộc dạo chơi trong đêm này nên kết thúc rồi, mong Bắc An vương trở về Lan Lăng. Người để Bắc An vương một mình ở lại khiến mạt

tướng không biết nên xử lý thế nào.



- Là Vân vương gia nói ngươi tới? – Cảnh Dạ Lan để ý quân phục hắn mặc, hỏi.



- Vương gia là người nắm quyền binh tướng của Lan Lăng, nếu để đêm nay vương phi rời đi thì làm sao giải thích được với hoàng

thượng?



- Đúng vậy, dù ta có muốn đi cũng phải nói một tiếng với

vương gia; có điều việc gì cũng có nguyên nhân, đành thất lễ không cáo

biệt được, mong vương gia lượng thứ! – nàng nhảy xuống xe, giơ tay ngăn

cản mấy tử sĩ muốn ngăn cản, chủ động đi tới trước mặt Ngô thống lĩnh.

Nhìn đoàn người đi theo hắn cũng không nhiều, hình như đều là tâm phúc

của hắn mà Cảnh Dạ Lan biết mặt. Nếu tử sĩ liều mạng với bọn hắn thì có

thể nắm chắc phần thắng.



- Cảnh công tử, đừng làm khó vương gia. Đây là mệnh lệnh

của hoàng thượng. – Ngô thống lĩnh đè thấp giọng nói xong ngẩng đầu nhìn sắc trời. Nếu lúc này trở về thì sáng mai vẫn còn kịp vào cung.



- A Cảnh hiểu được. – Cảnh Dạ Lan gật gật đầu. Nhưng sự an

bài này không đúng với tác phong của Tô Vân Phong, nàng không phải không hiểu. – Đúng rồi, ta có một muội muội, thân thể không tốt, muốn về Bắc

An, không biết Ngô đại ca có nể mặt mũi đồng ý hay không?



- Đương nhiên không được, hoàng mệnh làm khó! – hắn đề cao giọng rồi thầm gật đầu với Cảnh Dạ Lan.



- Vậy đắc tội! – Cảnh Dạ Lan cười khẽ, nhấc váy dài lên, mấy đường ánh sáng sắc lạnh từ trong ống tay áo bắn ra.